Điều này lại tiện cho tôi: "Tôi đứng tên năm căn hộ ba chiếc xe, vừa có tiền vừa xinh đẹp, nuôi vài con ch. ó con chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Hơn nữa, anh ăn của tôi, dùng của tôi, tính khí thất thường, làm mấy cái đó cũng dở tệ. Anh có gì chứ? Chỉ có khuôn mặt này là tạm được thôi."
Đồng tử của Cố Trầm Chu đột nhiên co rút, gân xanh trên trán giật giật, không còn vẻ bông hoa nhỏ vô hại thường ngày nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, nói từng chữ một: "Vậy nếu tôi có tất cả thì sao?"
Tim tôi đột nhiên thắt lại, đầu ngón tay đều bắt đầu lạnh ngắt.
Chẳng lẽ hắn đã nhớ ra mình là người nắm quyền của Tập đoàn họ Cố rồi sao?
Bình luận lập tức bùng nổ: [Cười c.h.ế. t mất! Cô ta cũng dám nói mình có tiền? Đi ăn chơi với mấy công tử bột đó, toàn là đi theo ăn bám người ta, c.h.ế. t tới nơi rồi còn mạnh miệng!]
[Nếu không phải nam chính mất trí nhớ, cô ta còn chẳng có tư cách l.i.ế. m giày cho nam chính! Bây giờ lại còn biết chê bai nữa chứ?]
[Tát vua trong giới thương trường một cái thuận tay thế à? Đợi nam chính khôi phục lại trí nhớ, người phụ nữ này e là phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!]
Tôi gượng cười lạnh: "Ai thèm! Nếu anh bình phục rồi thì cút ngay!"
10
Thịnh Ý không gặp được vị hôn phu, hành xử càng lúc càng quái gở.
Hiện giờ, chỉ cần nhìn thấy tôi, cô ta liền như chó điên lao tới, trút giận lên tôi.
Ngày nào cũng nói lời ác ý trước mặt mẹ Thịnh, thậm chí không muốn duy trì hòa khí bề ngoài với tôi.
Để tránh mặt cô ta, tôi đành phải lại trốn về căn cứ bí mật.
Sau khi hẹn với chủ nhà là cuối tháng sẽ trả phòng, tôi liền bắt tay vào kiểm kê đồ đạc trong nhà.
Trong căn hộ, những thứ đáng để mang đi, chẳng qua chỉ là vài món đồ lặt vặt mang từ làng lên.
Quần áo trong tủ đều là mua để lấy lòng nhà họ Thịnh, dù sao tôi cũng không thích.
Đem đi bán là được.
Đang ngồi xổm dưới đất sắp xếp hành lý thì giọng nói của Cố Trầm Chu vang lên từ phía sau: "Chị dọn dẹp đồ đạc làm gì vậy? Đi du lịch sao?"
Tôi vờ như không nghe thấy, tiếp tục việc đang làm dở.
Nếu không phải chuyến bay phải đợi vài ngày, tôi thật sự muốn rời đi ngay lập tức.
Tôi tính toán rất kỹ.
Đợi tôi đi rồi, Cố Trầm Chu không một xu dính túi chắc chắn sẽ bị chủ nhà đuổi đi.
Chỉ dựa vào khuôn mặt đó của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ bị nhận ra thân phận, không cần tôi phải mất công đưa hắn về.
Thấy tôi không đáp lời, hắn bẽn lẽn xoay người trở về phòng.
Chẳng mấy chốc, tiếng leng keng vang lên.
Tôi vừa định nổi giận, liền thấy hắn cởi trần xuất hiện trở lại ở cửa phòng tôi.
Trước n.g.ự. c chỉ đeo một sợi dây chuyền đá vụn mới toanh, ánh sáng li ti uốn lượn theo đường nét cơ bắp xuống dưới.
Người từng cần tôi vừa cầu xin vừa dỗ dành mới chịu đeo thử một chút, bây giờ lại biết dùng thứ này để lấy lòng người khác rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!