Chương 3: (Vô Đề)

Đăng ký hơn mười tài khoản ảo, rồi duyệt thông tin thuê nhà của các thành phố.

Từ khi biết được thân phận của Cố Trầm Chu thông qua bình luận, tôi đã dò hỏi lũ "bạn bè xấu" về sự phân bố tài sản của hai nhà Thịnh và Cố.

Tính toán xem, làm sao để thoát thân khi đưa Cố Trầm Chu về.

Đáng tiếc ngoại ngữ của tôi không tốt, nếu không thì đã trốn thẳng ra nước ngoài rồi.

Ngón tay tôi lướt qua lướt lại trên ứng dụng thuê nhà nhưng vẫn không thể tìm ra hướng đi rõ ràng.

Cố Trầm Chu rất khó đối phó, nếu hắn nhận ra tôi muốn tiễn hắn đi, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn phối hợp: "Chị đang nói chuyện với ai vậy?"

Cánh cửa kêu cót két, Cố Trầm Chu xách cà phê tựa vào khung cửa, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ trò chuyện đang nhấp nháy của tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ.

Kể từ lần bất hòa trước.

Bây giờ mỗi lần tôi ra ngoài, hắn đều lén đếm giờ.

Nếu vượt quá thời gian đã hẹn với hắn.

Cái tên này mà đã nổi điên thì tàn tật cũng phải tới.

Thấy tôi vội vàng khóa màn hình, hắn tiến vài bước tới gần, ngón tay thon dài nhấn vào mép điện thoại: "Chị có bí mật gì à?"

Trong lúc cấp bách, tôi lại như bị quỷ xui khiến mà nhét điện thoại vào áo ngực.

7.

Cố Trầm Chu thấy vậy liền cười khẽ, như mang theo một cái móc vô hình: "Chị giấu đồ ở đây… là muốn quyến rũ tôi sao?"

Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, trong mắt đầy vẻ trêu chọc, hai má tôi lập tức nóng bừng.

"Cố Trầm Chu! Anh chỉ là thú cưng của tôi thôi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, suốt ngày quản chuyện này chuyện kia!" Tôi cố gắng dùng sự cứng rắn che giấu sự hoảng loạn.

Ánh mắt hắn đột ngột tối lại, cánh tay ôm lấy eo tôi, giọng điệu mang theo sự bá đạo không cho phép chống cự: "Được, tôi mặc kệ nhưng chơi đùa với thú cưng là nghĩa vụ chủ nhân nên làm."

Không đợi tôi phản ứng, cả người tôi đã bị hắn ôm về phía chiếc lồng sắt khổng lồ: "Bây giờ mời chủ nhân thực hiện nghĩa vụ hôm nay đi!"

Đúng là ma xui quỷ khiến, sao lúc trước tôi lại đặt mua một cái lồng to đến mức có thể làm phòng ngủ chứ!

Hắn đặt tôi lên tấm đệm mềm trong lồng sắt, ngón tay thon dài cài chốt khóa cửa lồng.

Tiếng "cạch" vang lên, hắn thong thả cởi cúc áo sơ mi, động tác tao nhã nhưng lại đầy áp bức.

Má tôi nóng bừng, theo bản năng giơ chân đạp nhưng lại bị hắn giữ chặt mắt cá chân.

Lòng bàn tay ấm nóng nắm vào da thịt tôi từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng đặt chân tôi lên cơ bụng săn chắc của hắn.

"Chị sốt ruột rồi sao?" Hắn cúi người sát lại, hơi thở lướt qua dái tai nóng bỏng của tôi: "Đã nhiều ngày không được chơi với chị rồi, chi bằng chị dạy tôi thêm nữa đi?"

8

Ánh đèn mờ ảo vỡ vụn thành những tia sáng trong mắt hắn, tôi chợt nảy sinh ảo giác như thể khoảnh khắc này tôi thực sự được bao bọc bởi tình yêu.

Đầu ngón tay hắn lướt qua vành tai nóng bừng của tôi, tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng mang theo sự mê hoặc: "Chị đang nghĩ gì vậy?"

Những bình luận dày đặc chợt nổ tung trước mắt, tôi chợt tỉnh táo lại: [Cứu mạng! Ánh mắt này quyến rũ c.h.ế. t mất! Nam chính sẽ không thật sự động lòng với nữ phụ chứ?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!