1
"Chị?"
Yết hầu Cố Trầm Chu chuyển động, giọng khàn khàn, vẫn còn ngái ngủ.
Ngón tay thon dài đặt lên cổ tay tôi, đầu ngón tay chai sần nhẹ nhàng miết, đáy mắt hắn đầy vẻ khó hiểu: "Chị còn muốn nữa không…?"
Hắn vô thức l.i.ế. m môi, không nhận ra vẻ ngoài này quyến rũ đến nhường nào.
Dòng bình luận lập tức cuộn điên cuồng: [Điên rồi điên rồi! Nam chính dơ rồi!]
[Thảm quá! Đường đường là vua giới thương trường mà lại bị nhốt trong lồng vàng làm vật mua vui!]
[Đợi nam chính tỉnh lại, không "moi tim móc phổi" nữ phụ mới lạ!]
Những bình luận đó như gai đ.â. m vào tim tôi.
Không rõ là khó chịu hay tức giận, tôi nhấc chân đá vào hông hắn.
Cố Trầm Chu rên một tiếng, ngã khỏi giường, đầu gối đập mạnh xuống sàn, phát ra tiếng động trầm đục.
Bàn chân tôi miết lên cổ hắn đang căng cứng, trượt dần xuống yết hầu đang chuyển động, cuối cùng dừng lại trên vết cào cấu ở ngực.
Nhìn sống lưng hắn vì đau nhói mà tạo thành một đường cong đẹp mắt, cơn giận trong tôi mới tiêu tan vài phần.
"Chó con." Tôi nghiêng đầu cười khẽ, bàn chân miết nhẹ những cơ bụng của hắn: "Tôi phải về nhà rồi."
Lời còn chưa dứt, Cố Trầm Chu vội bật dậy, bàn tay như gọng kìm siết chặt cổ chân tôi, kéo mạnh tôi vào lòng hắn.
Lòng bàn tay nóng bỏng của hắn không an phận nắm eo tôi rồi từ từ miết lên, những nơi chạm đến như có lửa thiêu đốt.
Bị hơi ấm của hắn làm cho rùng mình, tôi giơ tay tát cho hắn một cái.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm tôi, đáy mắt đen kịt cuộn trào những cảm xúc mà tôi không thể hiểu.
Ánh mắt đó quá đỗi xao xuyến, khiến tôi thấy phiền muộn.
Tôi giật nhẹ chân đang bị hắn nắm chặt, lạnh lùng ra lệnh: "Tự về lại lồng đi, tôi phải đi rồi."
Mắt hắn đỏ hoe trừng tôi như một con ch. ó lớn đang dỗi, xoay người chui vào chiếc lồng sắt cao ngang người ở cuối giường.
Khi cánh cửa lồng "cạch" một tiếng khóa lại, hắn quay lưng lại với tôi, co lại thành một cục.
Ngày trước thấy dáng vẻ tủi thân bướng bỉnh của hắn, tôi luôn mềm lòng.
Nhưng hôm nay khi nghĩ đến những dòng bình luận đó...
2
Trước khi được nhà họ Thịnh nhận về, tôi là một cô gái thôn quê nổi tiếng khắp làng.
Bà nội nuôi của tôi mất sớm, tôi đành phải trộm gà để lấp đầy cái bụng đói.
Lần đầu tiên bước vào biệt thự nhà họ Thịnh, tôi đi đôi giày vải sờn rách, móng tay còn dính bùn đất.
Còn "thiên kim giả" Thịnh Ý thì mặc váy công chúa, cầm ly sữa, cô ta dùng ánh mắt như nhìn thứ bẩn thỉu mà đánh giá tôi.
Sự giả tạo của người thành phố như thuốc độc bọc đường vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!