Chương 5: (Vô Đề)

Triệu Hi tiếp nhận hổ phù từ tay ông, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đánh giá món đồ thoạt nhìn không có gì lạ thường này.

Nàng lần lượt suy đoán từ phù văn, hoa văn đến chất liệu, kết quả cuối cùng lại dẫn đến một khả năng vô cùng hoang đường, đến mức chính nàng cũng không dám tin tưởng.

Nếu quả thật là vật kia… vậy thì tất cả nhận định của nàng về Ninh Hi Đế đều phải đập đi mà xây lại.

Thấy nàng dường như đã đoán được điều gì, Ninh Hi Đế không giấu giếm nữa, trực tiếp vạch trần bí mật: "Hổ phù này có thể điều động hai mươi vạn đại quân ở biên ải."

Triệu Hi: "!"

Thật sự là nó! Ninh Hi Đế rốt cuộc đang toan tính gì đây?

Không hiểu thì phải hỏi thẳng.

"Phụ hoàng chẳng phải từng nói nữ tử không xứng xưng đế, không muốn để ta kế thừa giang sơn Đại Tống sao? Nay lại đem trọng bảo thế này trao vào tay ta?"

"Ngươi có thể lấy danh nghĩa Thanh Quân Trắc để triệu tập đại quân nhập kinh, giành lại quyền lực."

Ánh mắt Triệu Hi từ hổ phù dời sang Ninh Hi Đế, nhìn chằm chằm vào ông không chớp: "Giao hổ phù này cho ta, phụ hoàng rốt cuộc là nghĩ gì?"

Nàng thấu hiểu nhân tình thế thái, nhìn thấu lòng người, vậy mà lúc này lại chẳng sao đoán nổi tâm tư Ninh Hi Đế.

Người từng nhất quyết đòi sinh con trai là ông, người từng khẳng định nữ tử không thể xưng đế cũng là ông, giờ kẻ đem vật liên quan đến căn cơ quốc gia này giao cho nàng cũng vẫn là ông.

Triệu Hi thật sự muốn mở đầu ông ra xem rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đó.

Ninh Hi Đế không vội trả lời nghi vấn của nàng, chỉ cúi người cầm chén rượu đã được rót sẵn trên bàn, không quan tâm trước đó là ai uống.

"Lúc nãy trong yến tiệc, trẫm vì muốn che mắt thế gia nên đã nói vài lời tổn thương ngươi. Phụ hoàng xin lỗi ngươi vì điều đó."

Ninh Hi Đế nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay, nâng chén hướng về phía Triệu Hi, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Chưa kịp để Triệu Hi đáp lời, ông đã tự mình nói tiếp: "Có thể ngươi rất nghi hoặc vì sao thái độ của trẫm hôm nay lại khác biệt đến vậy. Nhưng bất kể là nghi ngờ trong lòng ngươi hay sự khác thường của trẫm, thì truy xét đến cùng đều là vì thế gia mà ra."

Đôi mắt vốn đã mờ đục vì tuổi tác, lúc này lại trong suốt lạ thường. Vị hoàng đế cả đời bị người khác kiềm chế, lần đầu tiên để lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình trước mặt kẻ khác.

Ninh Hi Đế: "Phụ hoàng của trẫm, cũng chính là hoàng tổ phụ của ngươi đã c.h.ế. t trong tay thế gia."

Nghe đến đây, Triệu Hi một lần nữa khẳng định suy đoán ban đầu của mình. Xem ra nàng phải nhìn nhận lại phụ hoàng này rồi.

Bên tai là những lời thổ lộ chất chứa uất ức mấy chục năm của Ninh Hi Đế, Triệu Hi khái quát đơn giản.

Đây là một câu chuyện trưởng thành đầy nghị lực của một thái tử thời niên thiếu chịu nỗi đau mất cha, nhẫn nhục gánh vác hơn ba mươi năm chỉ để lật đổ thế gia, báo thù cho phụ thân.

Trải qua gần trăm năm cần kiệm trị quốc, quyền lực của hoàng thất Triệu thị đã vững như bàn thạch, khó lòng lay chuyển.

Thế gia bất đắc dĩ chỉ có thể dùng thủ đoạn "nâng đỡ để diệt trừ", cố ý nuôi dưỡng Ninh Hi Đế thành kẻ vô dụng.

Ninh Hi Đế từ nhỏ đã thông minh lanh lợi bèn giả vờ là kẻ ngây ngô bất tài, y như những gì thế gia muốn thấy. Nhất nhất làm theo ý bọn họ, mấy chục năm bền bỉ giấu mình chờ thời chỉ để tìm cơ hội rửa hận cho phụ thân.

Tuy nhìn tình thế hiện tại, Ninh Hi Đế dường như đã giả ngốc đến mức thành thật, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Kế hoạch báo thù của ông đang tiến triển thần tốc.

Ngoài việc giao hổ phù cho Triệu Hi, ông còn mượn danh nghĩa cầu phúc cầu tự để lập hàng loạt trường tư thục khắp nơi trong thiên hạ, lại viện đủ loại lý do để phá lệ đề bạt nhân tài xuất thân hàn môn.

Ngày nay, trong các cơ quan địa phương gần như đều có bóng dáng những tân quý nhân hàn môn. Tuy chức quan không cao, nhưng phần lớn đều nắm thực quyền.

Còn những thế gia công tử làm quan đứng đầu thì ngày ngày đắm chìm trong cuộc sống điền viên thoát tục, không đoái hoài chính sự, quyền hành thực tế rơi hết vào tay những phó quan xuất thân bần hàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!