Nhìn lại kiếp trước, Trương Thu Lan có thể kiêu hãnh nói: Đời này của nàng ta tuy ngắn ngủi, nhưng chưa từng uổng phí!
Thanh xuân và mạng sống của nàng ta đều hiến dâng trọn vẹn cho ngành địa chất mà nàng ta yêu mến!
Thế mà bây giờ, nàng ta đã làm những gì?
Tranh giành tình cảm một nam nhân với vô số nữ nhân, mong mỏi một vị trí bên cạnh nam nhân đào hoa, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện sinh con làm hoàng hậu...
Trương Thu Lan khổ sở vò đầu bứt tóc, không muốn đối diện với sự thật.
Trong khi Trương Thu Lan còn đang điên cuồng vì bản thân thay đổi quá lớn thì Triệu Hi đã chẳng còn hơi sức đâu mà đợi nàng ta hoàn hồn.
Tạo phản chứ có phải đi uống trà chiều đâu, không cần nhã nhặn thư thái, thắng bại chỉ trong khoảnh khắc!
Triệu Hi tiến từng bước lên bậc thềm, đi về phía Ninh Hi Đế đang được quần thần vây quanh.
"Cuộc đối thoại vừa rồi phụ hoàng đều nghe thấy cả rồi chứ? Xin phụ hoàng nhường lại ngôi vị cho bổn cung."
Nàng nói thẳng ra ý đồ, không quanh co cũng chẳng nể nang.
Theo bước chân Triệu Hi ngày một tiến gần, thị vệ bên cạnh cũng áp sát khiến đám người trong điện không khỏi lui từng bước. Mãi đến khi không còn đường lùi mới đành dừng lại, chen chúc lại thành một khối.
Ninh Hi Đế không biết từ lúc nào đã đứng ra phía trước, một tay ôm ngực, một tay chỉ thẳng vào mũi Triệu Hi giận dữ mắng: "Một nữ tử nhỏ bé mà dám bức vua nhường ngôi, vọng tưởng làm loạn thiên cương, gà mái gáy sáng, đây là tội lớn khi quân!"
"Dù thế nào đi nữa, trẫm tuyệt đối sẽ không truyền ngôi cho ngươi!"
Giọng điệu ông kiên quyết, hoàn toàn không biết đạo lý đừng tùy tiện lập flag.
Quả nhiên lời vừa dứt, Ninh Hi Đế đã bị vả mặt ngay.
Nghe thấy Ninh Hi Đế dứt khoát từ chối, Triệu Hi tỏ ra phiền não, dịu giọng hỏi: "Phụ hoàng không chịu ư?"
"Vậy bây giờ thì sao?"
Nàng vỗ tay một cái, một thái giám mặc y phục của tùy tùng hoàng tử bước ra, trong lòng chính là hoàng tử Triệu Chiêu vừa mới về tẩm điện nghỉ ngơi.
"Ngươi!"
"Ừm?" Nàng khẽ hừ một tiếng, âm điệu vừa vang lên đã tràn đầy uy hiếp.
"Trẫm đồng ý, đừng làm hại nó."
Triệu Hi lấy con trai duy nhất của ông ra làm con bài mặc cả, Ninh Hi Đế hoàn toàn không thể phản kháng.
"Việc này không nên chậm trễ, mời phụ hoàng."
Nàng mỉm cười: "Mọi thứ bổn cung đều đã chuẩn bị sẵn."
Triệu Hi lấy ra chiếu thư truyền ngôi đã chuẩn bị trước, ngọc tỷ để đóng dấu cũng đã được thấm sẵn son đỏ, cung kính dâng lên.
Một tiếng động vang lên.
Ngọc tỷ in dấu son đỏ tươi lên bản thánh chỉ đã được thảo sẵn, Triệu Hi hai tay tiếp nhận chiếu thư truyền ngôi, sau khi xác nhận không có sai sót liền tuyên bố giải tán.
"Chỗ ở tạm thời đã được thu xếp ổn thỏa, mong chư vị ngày mai y phục chỉnh tề để thượng triều đúng giờ."
Chưa đợi mọi người hiểu rõ hàm ý trong lời nàng, đám thị vệ đứng chờ bên cạnh đã bước tới.
"Đại nhân, mời bên này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!