Chương 17: (Vô Đề)

"Bệ hạ, về việc chọn người đến Ngọc Chương Bá phát chẩn lần này, người có vừa ý ai chưa?"

Thượng thư Lại bộ Tạ Nghi cũng xuất thân từ một trong những đại tộc danh giá, tranh luận mãi với Vương Hoài không phân thắng bại, bèn quay đầu, quăng thẳng vấn đề về phía Triệu Hi đang ngồi trên long ỷ xem kịch.

Triều đường đang ồn ào như chợt tắt lặng, im phăng phắc, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mọi ánh mắt đồng loạt dồn về phía Triệu Hi, chờ nàng đưa ra phán quyết cuối cùng, định đoạt tất cả.

Bị đẩy ra gánh vác bất ngờ, Triệu Hi cũng không khách sáo với bọn họ, việc mệt xác mà không ai cảm kích, nàng đâu ngu mà đi làm.

Triệu Hi liền chỉ thẳng vào ngoại tổ phụ Vương Úc hữu danh vô thực đang đứng hàng đầu: "Trẫm mới lên ngôi chưa lâu, đối với tài đức của các vị đại thần trong triều vẫn chưa nắm rõ, không biết thái phó thấy ai có thể đảm đương trọng trách lần này?"

Vương Hoài đứng bên cạnh lập tức yên tâm.

Tuy phụ thân hắn tuổi già, trí nhớ có phần lẫn lộn trong chuyện nhà cửa, nhưng chưa từng làm loạn trong việc lớn.

Huống hồ anh rể làm sao so được với con ruột, cho dù có thiên vị thiếp thất thế nào cũng không đến nỗi thiên vị đến mức đó chứ.

Thế nhưng Vương Hoài còn chưa kịp đắc ý bao lâu thì lão phụ thân đã tặng cho hắn một đòn chí mạng.

"Bệ hạ quá khen rồi."

Vương Úc chắp tay, điềm đạm nói: "Thần cho rằng người do Tạ thượng thư tiến cử rất thích hợp."

Vương Úc không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc trừng lớn của Vương Hoài, chỉ chậm rãi phân tích lợi hại, giọng nói bình thản mà lại trúng ngay điểm yếu.

"Tưởng Tống mà Vương thượng thư đề cử là lão thần ba triều, từng được Cao Tông vô cùng tín nhiệm, lập được nhiều công trạng. Thế nhưng nay ông ta đã bước vào tuổi tri thiên mệnh, đáng lý nên an nhàn hưởng tuổi già."

"Còn Trần Nguyên Cư tuy có phần kém hơn về kinh nghiệm trị thủy, nhưng lại đang độ tuổi thanh niên tráng kiện, đúng lúc có thể lập công kiến nghiệp. Lần đến Ngọc Chương Bá lần này đường xa hiểm trở, gian khổ trùng trùng, để hắn đi là thích hợp nhất."

Vài câu nói nhàn nhạt của Vương Úc khiến Vương Hoài gần như sụp đổ, hắn không nhịn được lên tiếng: "Bệ hạ, thần…"

Triệu Hi lại không cho hắn cơ hội mở miệng: "Vậy cứ quyết như vậy đi. Bãi triều."

Nàng uể oải nói, còn kéo dài giọng.

Dù sao thì nàng cũng đang vội đi dùng bữa sáng, nhỡ đâu đói quá lại ảnh hưởng chiều cao thì ai chịu trách nhiệm?

Về phần vụ tranh chấp giữa cha con nhà họ Vương, nàng chẳng dại gì mà nhúng tay vào, can thiệp vô cớ chỉ rước phiền về thân. Để mặc bọn họ cắn nhau, cũng tiện cho nàng khỏi phải động thủ.

Hơn nữa Triệu Hi đã nhìn rất rõ tia oán độc trong mắt mà Vương Hoài cố giấu cũng không giấu nổi.

Vừa oán Tạ thị, lại càng hận Vương Úc.

Vị cữu cữu tốt này của nàng xem ra cũng sắp nhịn không nổi rồi.

Đúng như câu nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, biết đâu về sau còn có thể dùng được.

Sau khi dùng xong bữa sáng, đúng lúc tin từ biên cương được gửi tới. Triệu Hi đọc nội dung trên thư, chân mày giãn ra, vẻ mặt thư thái.

Khi mới nhận hổ phù từ tay Ninh Hi Đế, Triệu Hi căn bản không đặt nhiều hy vọng vào hai mươi vạn đại quân ấy.

Trong mắt nàng, xét kỹ ra hai mươi vạn người kia nếu có được mười vạn còn sống đã là kỳ tích, chứ đừng nói gì đến binh sĩ thật sự có thể xung phong ra trận, chỉ sợ chưa đến một phần mười.

Cũng bởi vì ấn tượng Ninh Hi Đế để lại cho nàng thật sự quá tệ hại.

Không ngờ tra xét kỹ lưỡng rồi mới hay, ôi chao, hai mươi vạn đại quân ấy lại có hơn phân nửa là binh lính chính quy, thật sự có thể ra chiến trường g.i.ế. c địch, chứ không phải toàn già yếu bệnh tật hay bò dê gà chó độn số cho đủ.

Đọc hết bức thư, Triệu Hi cảm khái không thôi: "Tuy phụ hoàng không trông cậy được gì, nhưng ông của ta vẫn rất đáng tin đấy chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!