Chương 10: (Vô Đề)

Ninh Hi Đế trả lời như dốc cạn khí lực: "Tốt."

Chiếu thư ban xuống, chỉ dụ truyền đạt tầng tầng lớp lớp, các cơ quan ban bộ như cỗ máy tinh xảo cao cấp nhanh chóng vận hành, gấp rút chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ của tân hoàng.

Vì tân hoàng mang thân phận đặc biệt, bọn họ không thể rập khuôn theo những lễ nghi xưa cũ, mà phải điều chỉnh phù hợp có căn cứ nguồn gốc, có điển lễ rõ ràng.

Không biết bao nhiêu người vì việc này mà rụng sạch cả tóc trên đầu.

Bên dưới bận rộn xoay vòng, Triệu Hi ngồi trên cao cũng không thể đứng ngoài cuộc.

Dù rất nhiều việc có thể giao cho các đại thần xử lý, nhưng kết quả cuối cùng vẫn cần nàng đích thân duyệt qua. Là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, nàng phải làm gương cho hậu thế.

Nữ tử lên làm đế không phải chỉ cần triều đình và trung ương công nhận là đủ, nàng còn phải khiến thiên hạ và những người quen sống dưới phụ quyền, phu quyền thay đổi nhận thức, tâm phục khẩu phục.

Nếu như nàng chỉ định làm một hôn quân ham vui nhất thời thì cũng không cần để tâm đến ánh nhìn của thiên hạ.

Không phục? Vậy thì dùng võ lực khuất phục!

Thế nhưng nàng lại muốn trở thành một minh quân được muôn dân ca tụng.

Chấm bút hạ mực, nhìn đống tấu chương cao như núi trước mắt, Triệu Hi khẽ thở dài ứng phó cung nữ bên cạnh vừa hỏi có cần truyền thái y hay không, rồi thu liễm suy nghĩ, tiếp tục phê duyệt công văn.

Đúng là phiền muộn ngọt ngào.

Về sau, đến cả Cầu Cầu đang loay hoay trong không gian hệ thống cũng bị Triệu Hi đang bận đỏ cả mắt lôi ra làm lao động khổ sai.

Còn Trương Thu Lan không có thế lực nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, đã theo Ninh Hi Đế rời khỏi hậu cung, đang thấp thỏm chờ đợi phán quyết cuối cùng cùng với nhi tử Triệu Chiêu thì tạm thời bị Triệu Hi vứt ra sau đầu.

Chẳng qua chỉ là chim hoàng yến trong lồng son sống dựa vào đế quyền mà thôi, chưa đáng bận tâm. Đợi nàng rảnh tay sẽ xử lý sau.

Huống chi hiện tại Trương Thu Lan đầu óc vẫn còn tỉnh táo, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ mà liên lụy đến tính mạng mẫu tử hai người.

Và rồi cứ thế, nàng bận bịu cho đến ngày đăng cơ.

Đại điển đăng cơ long trọng, huy hoàng.

Rồng vàng năm móng là biểu tượng của hoàng quyền tỏa ánh rực rỡ trên bộ miện phục, cùng với họa tiết nhật nguyệt tinh tú giao hòa sáng rỡ.

Triệu Hi bước đi ung dung, theo từng bước chân, chuỗi ngọc trên mũ miện khẽ đong đưa theo mỗi cử động.

Kim Ô treo cao soi chiếu muôn phương, nhưng dường như lại đặc biệt ưu ái nữ hoàng trẻ tuổi này. Nàng đứng nơi đó giống như vai chính được trời đất ưu ái, chói lọi vô cùng.

Tiếng chuông trống ngân vang, nhạc lễ trang nghiêm nhưng vẫn không sánh nổi ánh mắt hững hờ, mang uy nghi không giận mà khiến người khiếp sợ của nữ hoàng.

Chỉ một ánh nhìn đã khiến muôn dân cúi đầu quy phục.

Triệu Hi từ trên cao nhìn xuống chúng thần, phóng mắt về nơi xa. Trong tiếng vạn tuế vang trời, nàng trịnh trọng tuyên bố mở ra kỷ nguyên mới của triều đại.

"Trẫm, Triệu Hi, tiếp nhận thiên mệnh, chính thức kế vị hoàng đế. Từ nay đổi niên hiệu Ninh Hi thành Vĩnh Xương, ban cáo thiên hạ cùng mừng tân nguyên."

Khi giọng nói của Triệu Hi vừa dứt, ráng hồng tươi sáng cuồn cuộn như mây lành dâng lên tận chín tầng trời, vây quanh nhật quang chói lòa phủ xuống người nàng, tựa như dát lên một tầng hào quang rực rỡ.

Cùng lúc ấy rồng bay phượng múa tung cánh trên không trung, như dâng lên lời chúc phúc linh thiêng dành cho tân đế đăng cơ.

Thần thú ngửa mặt dài hống, một tiếng rền vang vang vọng. Trời cao lập tức giáng xuống cơn mưa linh khí màu vàng kim tưới nhuần mặt đất.

Chỉ trong thoáng chốc muôn vật hồi sinh, đồng ruộng mới gieo giống đã trổ đầy hoa trái.

Trước điềm lành hiển hiện giữa thanh thiên bạch nhật, nông phu nông phụ đang lao động trên đồng đều mừng rỡ không thôi, lập tức quỳ rạp xuống đất bái lạy, miệng không ngớt cảm tạ thần minh, cảm tạ bệ hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!