Chương 165: Ngoại truyện 2 (5) (Hoàn toàn văn)

6. Nhà có con gái ngoan

Từ lúc quay về thế giới thực, Chu Vọng ở Đan Dương Phong, theo Khúc Trì học cách quản lý môn phái và đối nhân xử thế.

Ban đầu, cô nhóc chỉ làm mấy việc nhỏ như sắp xếp công văn, phê duyệt giấy tờ được trình lên.

Vì lúc nhỏ được Chu Bắc Nam, Khúc Trì, Nguyên Như Trú và Lục Ngự Cửu hun đúc, mặc dù tài năng thi thư không thể che lấp phong thái nữ hiệp hào sảng hiên ngang của cô nhóc nhưng cũng đủ để cô nhóc sử dụng hằng ngày, mỗi việc đổi dụng cụ viết lách thường dùng từ cành cây sang bút mực đã tốn không ít công sức.

Sau khi cô nhóc dần thích nghi với hoàn cảnh tốt đẹp ấy, xử lý các loại giấy tờ một cách thuận lợi, Khúc Trì mới cho phép cô nhóc làm chuyện mà cô nhóc giỏi nhất – hắn giao công việc tập đánh cận chiến của các đệ tử mới vào Đan Dương Phong cho Chu Vọng chỉ đạo.

Ngũ quan của Chu Vọng giống phụ thân mình sáu mươi phần trăm, giống mẫu thân mình bốn mươi phần trăm, sống ở Man Hoang nhiều năm nhưng chưa từng phải chịu tàn phá của bão cát cắt chém, mặt trời gay gắt, sương tuyết lạnh giá, vì thế cô nhóc có làn da trắng như tuyết, tay chân thon dài đẹp đẽ.

Lúc đầu, những đệ tử vừa mới vào nội môn nhìn thấy Chu Vọng vóc người nhỏ nhắn, trắng sáng như tuyết thì ai nấy đều thầm nghĩ trong lòng:

Cô nhóc này mềm mại yếu đuối như thế, sao chỉ đạo đánh đấm được?

Mãi đến tận khi Chu Vọng dùng một tay vung thanh đao dài bằng đồng nặng mấy chục cân lên rồi khiêng trên vai, mọi người đều cùng nhau hít sâu, không oán thầm trong lòng nữa.

Chu Vọng biết muốn làm người chỉ đạo đánh cận chiến thì chỉ có thể thể hiện thực lực thật sự trong lúc đánh.

Cô nhóc nhìn quanh một vòng, xoay cổ kêu răng rắc một lượt: "Không dùng linh lực, chỉ dựa vào đao kiếm. Ai lên trước?"

Hôm đó, cô nhóc dùng sống đao để đánh, thắng ba mươi bảy trận liên tiếp.

Từ đó đệ tử mới thăng cấp vào nội môn của Đan Dương hoàn toàn bái phục cô nhóc, nhưng cô nhóc nhỏ tuổi, gọi là sư trưởng thì hơi kỳ, đương nhiên Chu Vọng không chấp nhặt cái này, vì thế, các đệ tử bàn bạc với nhau xong thì gọi cô nhóc là "Chu cô nương", cực kỳ thân thiết.

Thấy sắp quay về thế giới thực hơn một năm rồi, Chu cô nương đã tới tuổi cập kê, cũng có hiểu biết nhất định về chuyện nam nữ ở thế giới thực nhưng bản thân cô nhóc không để ý gì mấy.

Vì thế, sau khi một buổi học kết thúc, lúc cô nhóc bị một đệ tử bằng tuổi đỏ mặt chặn lại, Chu Vọng không hề nghĩ nhiều.

Cô nhóc hỏi: "Ngươi có chuyện gì? Không hiểu tâm pháp hôm nay học sao?"

Để tiện tập luyện đao kiếm, Chu Vọng dùng một sợi dây buộc tóc buộc cao mái tóc đen nhánh suôn mượt lên, để lộ cần cổ thon dài, giọt mồ hôi đọng ở đó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh chiều tà.

Lòng bàn tay thiếu niên đổ mồ hôi, mắt chỉ dám nhìn xuống mũi chân cô nhóc, đồng thời dùng cả hai tay giơ một bức thư lên.

Động tác này cực kỳ cung kính và trịnh trọng, Chu Vọng tưởng cậu ấy muốn gửi cho Khúc Trì nên tiện tay nhận luôn: "Đây là?"

Tiểu đệ tử đỏ bừng mặt, vò góc áo nói: "Quấy rầy Chu cô nương rồi..."

Run rẩy nói ra sáu chữ đó xong, thiếu niên đã tiêu tốn hết toàn bộ can đảm, quay ngươi chạy đi luôn, trông hệt như thỏ chạy trốn, Chu Vọng chẳng gọi cậu ấy lại được.

Chu Vọng khá khó hiểu mà nhìn bóng lưng cậu ấy, lật qua lật lại nhìn bức thư kia.

Trên thư không có kí tên, miệng bao thư còn có dấu sáp niêm phong, hình dáng dấu sáp không phải dấu tròn thường thấy mà có hoa văn song ngư, đầu đuôi chụm lại, cực kỳ tinh xảo.

Cô nhóc không hiểu tấm lòng của thiếu nam khi khắc dấu sáp thành hình như thế, cầm thư đi về phòng mình, đặt vào một đống thư khác, đưa hết đến điện của Khúc Trì, để hắn xem xét phê duyệt.

Đưa thư xong, cô nhóc tự động rời khỏi đó, chuẩn bị tập luyện buổi tối.

Lá thư kia đặt ở trên cùng đống thư, vì thế Khúc Trì vươn tay là lấy được luôn.

Nhìn thấy hình dạng dấu sáp ở miệng bao thư, hắn hơi sửng sốt nhưng vẫn mở thư ra.

Lần đầu tiên hắn đọc hơi vội, nhất thời không thể hiểu rõ ẩn ý trong đó, chỉ biết đây không phải công văn, tới khi đọc lần hai được một nửa, mặt hắn bỗng đỏ bừng lên.

Hắn bỏ thư xuống, nhắm mắt cho bình tĩnh một lúc rồi đứng dậy thắp đèn tê giác lên.

Từ khi ra khỏi Man Hoang, Từ Hành Chi đã chỉnh sửa lại đèn tê giác của mấy người họ, bộ phận chính được làm từ ngọc xanh, hai tai ba chân, chia làm ba cốc đèn. Nếu muốn liên lạc với ai thì chỉ cần thắp cốc đèn của riêng người đó là có thể liên kết suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!