|1|
"Tần Tử Kỳ! Con còn không đi làm bài tập về nhà mà cứ ở đây coi hoạt hình, ba liền đánh con!" Tần Khai Dịch hướng về phía thân ảnh nho nhỏ đang ngồi trên sa lông, gào thét.
"…" Tần Tử Kỳ yên lặng, ủy khuất quay đầu nhìn về phía Tần Khai Dịch.
"Không được dùng cái loại ánh mắt này nhìn ba!" Tần Khai Dịch sparta: "Con cho là con vờ đáng yêu, tội nghiệp là qua chuyện sao? Nằm mơ đi!"
"Ba…" Đôi mắt Tần Tử Kỳ mở to, tràn ngập nước mắt: "Chỉ coi một tí thôi cũng không được sao?"
"Không được!" Tần Khai Dịch chống lại tuyệt chiêu mắt to của Tần Tử Kỳ.
"…" Tần Tử Kỳ an tĩnh một hồi, sau đó giống như một bé động vật nho nhỏ cuộn thành một đoàn. Trong miệng còn lầm bầm lầu bầu: "Con biết mà… ba ba không thương con."
"…" Tần Khai Dịch – ngươi có thể đừng cứ lần nào cũng dùng chiêu này được không?
"Nha nha nha." Tần Tử Kỳ vốn nhỏ gầy, thân thể so với bạn cùng tuổi càng thêm đơn bạc, bộ dạng của hắn lại đáng yêu. Mỗi lần rơm rớm nước mắt đều làm người khác nhìn mà thương cảm…
Nhưng Tần Khai Dịch sẽ mềm lòng sao? Không… hắn sẽ không! Nếu hắn mềm lòng thêm một lần nữa, hắn sẽ đi nói chuyện phiếm với giáo viên chủ nhiệm của Tần Tử Kỳ!
"Ba đã nói với con." Tần Khai Dịch kiềm nén nói: "Con không làm bài tập thì bị mời phụ huynh. Thế thì ba sẽ không thương con nữa."
"Bài tập đơn giản thế còn cần phải làm sao." Tần Tử Kỳ nhỏ giọng than thở, âm thanh kia không lớn không nhỏ lại vừa vặn bị Tần Khai Dịch nghe thấy.
"… Đơn giản sao con còn không đi làm!!!" Tần Khai Dịch nóng nảy: "Ba đếm đến ba. Nếu con còn nhiều lời vô nghĩa ba liền đánh mông con! Ba nói được làm được!"
"…" Tần Tử Kỳ thỏa hiệp. Nước mắt ngay lập tức biến mất, mặt không đổi sắc nhìn Tần Khai Dịch một cái, quay người rời đi. Nhìn bộ dạng kia thấy thế nào cũng y chang Thẩm Phi Tiếu.
"… Đờ phắc… Thẩm Phi Tiếu, cậu ra nhìn con cậu này, đều là do cậu cứ nuông chiều nó!" Tần Khai Dịch trực tiếp vọt vào thư phòng điên cuồng lắc người nào đó đang làm việc: "Là do cậu… do cậu hết."
"…" Thẩm Phi Tiếu rất là bình tĩnh đưa tay đẩy đẩy mắt kính. Sau một lát mới sờ sờ vuốt lông Tần Khai Dịch: "Ngoan… đừng so đo với con nít làm gì."
"…" Tần Khai Dịch nhất thời có loại xúc động muốn giết người.
"Tần Tử Kỳ, cháu lại chọc giận ba cháu nữa sao." Thẩm Phi Tiếu thấy biểu tình Tần Khai Dịch quá mức dữ tợn, đành phải đi qua phòng Tần Tử Kỳ nói: "Cháu sau này đừng hòng được xem hoạt hình nữa."
"Cái gì?" Tần Tử Kỳ thét chói tai: "Chú, sao chú lại có thể cùng ba cháu thông đồng làm bậy. Tháng nào ba chẳng có vài ngày như vậy!"
"…" Hô hấp Tần Khai Dịch cứng lại: "Tần Tử Kỳ… đồ con rùa nhà con… con dám!"
"…" Thẩm Phi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu. Bây giờ hắn thật sự không biết nên xử lý thế nào. Nghĩ nửa ngày, thôi thì cứ kệ hai cha con họ cãi nhau đi. Mình vẫn nên đi giải quyết hết công việc rồi nói sau.
Tần Tử Kỳ là đứa trẻ mà Thẩm Phi Tiếu nhận nuôi từ cô nhi viện. Trước 5 tuổi vẫn do mẹ Tần Khai Dịch chăm sóc, cho đến khi đi mẫu giáo Tần Khai Dịch mới đưa hắn về sống chung với mình và Thẩm Phi Tiếu.
Vì khi bé luôn ở cô nhi viện nên thân thể Tần Tử Kỳ so với mấy đứa trẻ cùng trang lứa kém cỏi hơn, nhưng tính cách tuyệt đối không quái gở. Ngoại trừ hai ngày đầu còn có chút sợ người lạ, sau khi biết rõ tính tình Tần Khai Dịch thì liền triệt để xoay người, nông nô ca xướng, đem Tần Khai Dịch ăn gắt gao.
Mới đầu Thẩm Phi Tiếu còn suy xét nuông chiều quá đối với con trẻ sẽ ảnh hưởng không tốt. Nhưng sau lại thấy bộ dạng Tần Khai Dịch đau lòng, liền không quản nữa. Cho đến khi ―
"Làm sao bây giờ?" Cả năm rồi mà Tần Khai Dịch vẫn không có biện pháp đối với chút trò trẻ con này. Đúng là Tần Khai Dịch đối với chuyện nuôi nấng trẻ con có thể nói là dốt đặc cán mai.
Khóe miệng Thẩm Phi Tiếu không dấu vết nâng lên một độ cung: "Nó biết anh sẽ không làm gì nó. Anh thật sự muốn dạy nó một bài học sao?"
"Vô nghĩa." Tần Khai Dịch tức giận: "Nếu cứ như vậy đừng mong sau này ai quản được nó."
"Được rồi, vậy cứ để tôi đi. Anh về nhà mẹ ở hai ngày, cam đoan không được nhúng tay, được chứ?" Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch một cái: "Mọi chuyện cứ để tôi lo. Tôi cam đoan khi anh về nó sẽ ngoan ngoãn."
"… Cậu không được đánh nó a." Tần Khai Dịch tuy luôn mồm nói muốn đánh Tần Tử Kỳ, nhưng lại chưa bao giờ động tay. Hắn biết giáo dục con trẻ không thể dùng bạo lực, nên có chút lo lắng Thẩm Phi Tiếu có thể thương tổn đến đứa trẻ ― Những thủ đoạn đó của Thẩm Phi Tiếu, nếu dùng trên người Tần Tử Kỳ chắc chắn nó sẽ không chịu nổi.
"Tôi biết." Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua cửa phòng khẽ hé ra một khe cửa nhỏ. Hắn tươi cười an ủi Tần Khai Dịch: "Tôi cam đoan sẽ không đánh nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!