Cánh cửa màu đỏ thẫm phát ra tiếng vang rất nhỏ, ngọn đèn phi thường hôn ám, như vẫn mơ hồ thấy rõ trong phòng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mặt Tần Khai Dịch trắng bệch, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy phía đối diện có hai người ngồi trên ghế.
Một nam tử mặc hắc y trong ngực ôm một nam tử mặc bạch y. Hiển nhiên nam tử mặc bạch y không muốn ngồi trên người nam tử mặc hắc y, từ cánh tay bị trói bởi dây thừng lẫn khuôn mặt tái nhợt kia có thể hiểu rõ.
Nam nhân mặc hắc y như là căn bản không nhìn thấy Tần Khai Dịch đang đứng trước cửa vẫn cứ chôn đầu trong cổ nam nhân mặc bạch y, thần sắc ái muội chỉ cần có mắt nhìn là có thể hiểu được rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn qua cũng không quá kinh ngạc, nhưng lại làm cho máu trong người Tần Khai Dịch đông lại – nguyên nhân là do hắn nhìn thấy nam nhân mặc bạch y kia có gương mặt giống hệt hắn, mà nam nhân mặc hắc y thì giống y như đúc Thẩm Phi Tiếu lúc trưởng thành!
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Bị cảnh tưởng quỷ dị này dọa sợ, Tần Khai Dịch sợ hãi muốn hét lên. Lồng đèn trong tay hắn không ngừng run lên, ánh nến trong ***g đèn như muốn tắt đi.
Ngay lúc đó, trong đầu Tần Khai Dịch đột nhiên nghe tháy một tiếng thở dài nặng nề. Tiếng thở dài như bao hàm vô số thống khổ cũng như bất đắc dĩ, làm tư duy trì độn nháy mắt thanh tỉnh lại. Hắn ngưng thần liền thấy cảnh tượng đáng sợ trước mắt lúc nãy đã biến mất không thấy.
Không chỉ thế, ngay cả những kiến trúc xa hoa, *** xảo cũng như tan thành mây khói theo làn gió biến mất.
Tần Khai Dịch cúi đầu, thấy thân thể mình bắt đầu từ chân dần dần biến thành bột phấn. Hắn không cảm thấy đau đớn gì cho đến khi tới đầu mình, ý thức bỗng chốc tối sầm.
Sư huynh, sư huynh?
Cảm giác thân thể lắc lư, Tần Khai Dịch giãy dụa mở mắt ra. Thấy mặt than Thẩm Phi Tiếu, hắn há to miệng muốn thét lên rồi như nhớ ra cái gì nghẹn lại.
Sư huynh?
Thẩm Phi Tiếu thấy mặt Tần Khai Dịch hoảng sợ, lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Ta … làm sao vậy? Tần Khai Dịch lãnh tỉnh lại. Hắn nhìn bốn phía chung quanh, lúc này mới phát hiện mình nằm trên giường ở khách ***.
Ngươi ngủ quá say.
Thẩm Phi Tiếu hững hờ nói:
"Ta gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh."
Cái gì? Tần Khai Dịch nghe xong, nhất thời liền cảm giác mình Trang Chu mộng điệp sao … Rốt cục cái gì mới là thật, hắn bây giờ đang nằm mơ hay vừa rồi là nằm mơ?
"Những sư huynh khác đều đang chờ sư huynh."
Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói:
"Sư huynh, ngươi định đi theo mọi người hay nghĩ ngơi một lát rồi mới đuổi theo?"
… Sư huynh khác?
Tần Khai Dịch trợn tròn mắt:
"Bọn họ không phải đã biến mất sao?"
Biến mất cái gì? Thẩm Phi Tiếu không hiểu:
"Sư huynh, rốt cục ngươi đang nói cái gì?"
"Chúng ta … Chúng ta đến đâu rồi?" Tần Khai Dịch càng lúc càng cảm thấy quỷ dị. Trong đầu hắn hiện lên gương mặt Vệ Hòa, thế nào cũng không tin được hết thảy đều là ảo giác của mình.
"Chúng ta từ Linh Sơn phái xuất phát, nửa đường gặp mưa to nên dừng ở khách *** nghỉ ngơi." Giọng Thẩm Phi Tiếu vẫn luôn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng. Hắn thờ ơ nói:
"Sư huynh, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"
"… Chúng ta không phải đến Hư Háo Sơn sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!