Chương 44: Hoàn cảnh

Uống thuốc xong, Tần Khai Dịch nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ, do dự một lát hỏi Thẩm Phi Tiếu:

"Những đệ tử Linh Sơn phái thật sự không thấy sao?"

Ân. Thẩm Phi Tiếu thản nhiên đáp:

"Sư huynh, ngươi có thể đi xem."

Tuy cảm giác ngữ khí Thẩm Phi Tiếu có chút là lạ, Tần Khai Dịch cũng không có để trong lòng cho đến khi hắn đẩy cửa phòng đi ra toàn thân Tần Khai Dịch cứng lại – khách *** bọn họ ở lại không có một bóng người.

Đại sảnh giờ phút này lại giống y như trong phim kinh dị, yên tĩnh làm lòng người sợ hãi.

Sư huynh. Thẩm Phi Tiếu tựa hồ đã sớm phát hiện dị thường, cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt không thể tin được của Tần Khai Dịch, cũng không nói gì.

"Chuyện gì đã xảy ra …" Lòng Tần Khai Dịch lạnh lẽo. Hắn hoàn toàn không nhớ trong tiểu thuyết có xuất hiện biến cố này, lại càng không hiểu được nguyên nhân trong bên rốt cuộc là gì.

Cho đến lúc này, Tần Khai Dịch mới phát hiện, ngoài việc biết trước tình tiết vở kịch, hắn không hề biết gì về thế giới này … một chút ưu thế cũng không có.

Có lẽ là Thận Lâu.

Thẩm Phi Tiếu như nhìn thấu Tần Khai Dịch, hắn nhìn Tần Khai Dịch hỏi:

"Sư huynh, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"

… Đi Hư Háo Sơn.

Trầm mặc một hồi, Tần Khai Dịch vẫn quyết định đi tiếp.

Cho dù xuất hiện biến cố như vậy, nhưng cũng không làm Tần Khai Dịch thay đổi quyết định muốn đi tiếp. Hắn nghiêm túc ngẫm lại những đệ tử cùng đi với hắn, lại phát hiện hắn không hề có chút thương cảm nào với họ … Cũng đúng, ngoài Thẩm Phi Tiếu ra, với ai hắn cũng không quá quan tâm.

Vẫn muốn đi?

Thẩm Phi Tiếu đối với sự kiên trì của Tần Khai Dịch có chút kinh ngạc, hắn suy tư một lát:

"Sư huynh không về bẩm báo với sư phụ chuyện này sao? Những sư huynh khác đều biến mất như vậy … thật sự không thành vấn đề?"

Đương nhiên không có khả năng không thành vấn đề.

Nghe Thẩm Phi Tiếu hỏi, Tần Khai Dịch trầm mặc. Giờ lựa chọn tốt nhất là phải trở lại Linh Sơn phái, báo cáo hết thảy với Thanh Hư Tử. Tuy Thẩm Phi Tiếu không biết Thận Lâu trong miệng Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc là gì, nhưng khẳng định đó không phải thứ gì tốt.

Nếu không có hệ thống trói buộc … hắn thật sự muốn mang Thẩm Phi Tiếu trở lại Linh Sơn phái.

Nhưng hắn vĩnh viễn không có quyền lựa chọn. Trong lòng, Tần Khai Dịch hiểu rõ. Chuyến đi lần này là do hệ thống an bài, nếu hắn trở về như vậy, ai biết hệ thống lại xảy ra đường rẽ gì.

Trầm ngâm thật lâu, Tần Khai Dịch ho khan vài tiếng kiên định quyết tâm của mình: Đi Hư Háo Sơn.

Vâng. Thẩm Phi Tiếu không có ý kiến gì. Hắn như nghĩ gì đó liếc nhìn Tần Khai Dịch một cái, sau đó nói:

"Ngựa cũng không còn. Sư huynh, ngươi lại đang bệnh, muốn ở lại đây vài ngày sao?"

… Khóe miệng Tần Khai Dịch run rẩy một chút.

Thần kinh Thẩm Phi Tiếu cũng quá thô đi. Người bình thường thấy người bên cạnh biến mất thế nào cũng thấy hoảng sợ một chút đi, nhưng hắn lại còn muốn tiếp tục ở đây!

Ta không sao.

Miệng nói như chính mình không có việc gì, nhưng sắc mặt khó coi kia thấy sao cũng không như không có việc gì. Tần Khai Dịch ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, liếm liếm đôi môi khô khốc:

"Chúng ta lập tức xuất phát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!