Tần Khai Dịch cảm giác mình như bị ném vào chảo dầu, kinh mạch toàn thân đều đau đớn. Ý thức hắn lúc mơ lúc tỉnh, lúc ngẫu nhiên thanh tỉnh mơ hồ nghe được tiếng thở dài lo lắng của Thanh Hư Tử cùng với giọng Viêm Cốt giống như bà cô trung niên cằn nhằn.
Lần này, Tần Khai Dịch thật sự bị thương rất nặng.
Nội thương Tần Khai Dịch nặng thương ngoại thương. Đan điền đối với người tu chân là trí mạng vì đan điền là nơi người tu chân chứa đựng linh khí. Linh khí trong đan điền càng nhiều, chứng tỏ cảnh giới người tu chân càng cao.
Nếu Tần Khai Dịch thật sự chính là một người tu chân bình thường, vậy đời này hắn xong luôn. Đan điền nát cũng giống như người bình thường bị phế mất tay chân.
Nhưng may mắn là Tần Khai Dịch đã bắt đầu tu ma. Vì tu ma nên không yêu cầu quá nhiều với đan điền, cho nên cho dù đan điền có bị hao tổn nhưng đối với Tần Khai Dịch mà nói, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn lao.
Dù thế nhưng tình trạng hiện tại của Tần Khai Dịch vẫn cực kỳ không ổn. Có lẽ vì cổ trùng Tử Dương Bội đã hạ vào trong thân thể hắn, thần chí hắn vẫn luôn mơ hồ không rõ. Dù đang hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn kịch liệt. Đau đớn từ bụng lan ra khắp toàn thân, lúc nghiêm trọng thậm chí còn làm toàn thân hắn co rút.
Thanh Hư Tử đối với bệnh trạng hiện tại của Tần Khai Dịch cũng bó tay. Ông kiểm tra thân thể Tần Khai Dịch lại kinh ngạc phát hiện Tần Khai Dịch lại không tiếp nhận linh lực ông đưa vào. Lực kháng cự rất mạnh, mạnh đến nổi Thanh Hư Tử không dám tùy tiện mạnh mẽ đưa linh lực vào, ông sợ làm thương thế Tần Khai Dịch nặng thêm.
Không thể đưa linh lực vào liền đại biểu Thanh Hư Tử không thể biết tỉ mỉ tình trạng của Tần Khai Dịch. Nhìn Tần Khai Dịch cứ lúc tỉnh lúc mê, trong khoảng thời gian này Thanh Hư Tử thở dài càng nhiều hơn so với cả đời ông cộng lại. Ông không biết rốt cục Tần Khai Dịch đã trải qua những gì, nhưng xem thảm trạng từ thương thế của Tần Khai Dịch, bên trong bí cảnh nhất định đã trải qua một hồi quyết chiến.
Cho tới bây giờ, trừ Tần Khai Dịch ra không hề thấy bất luận một đệ tử Linh Sơn phái nào khác đi ra nữa. Ngay cả bằng hữu Ngôn Bộ Huyền của ông thế nhưng cũng mất tin tức.
Thấy thế, Thanh Hư Tử như già thêm mười mấy tuổi. Ông dùng hết mọi cách, thậm chí dùng cả linh dược trân quý nhất Linh Sơn phái lên người Tần Khai Dịch nhưng cũng không có biện pháp làm Tần Khai Dịch tỉnh lại. Hết cách ông đành phải buông tha, trước tiên dùng những linh dược khác duy trì tính mạng Tần Khai Dịch.
Mà giờ phút này, trong cơ thể Tần Khai Dịch đang phát sinh biến hóa cực kỳ kỳ dị. Những kinh mạch bị tổn thương thế nhưng lại theo ma khí dần dần khôi phục mà tẩm bổ. Đan điền bị phế lại thần kì biến mất.
Đúng vậy, chính là biến mất tiêu. Đang hôn mê Tần Khai Dịch còn không phát hiện rõ lại biến hóa này. Chờ đến lúc hắn phát hiện cũng đã chậm – đan điền biến mất đã biến thành một biển ma khí.
Biển ma khí này giống như có sinh mệnh xoay quanh vị trí vốn dĩ từng là đan điền. Có khi lên cao, có khi xuống thấp, khi thì theo kinh mạch chạy khắp toàn thân. Mà trong biển ma khi này lại ẩn ẩn có bóng dáng cổ trùng.
Tần Khai Dịch không biết thân thể mình biến hóa rốt cuộc có liên quan gì đến cổ trùng mà Tử Dương Bội lưu lại hay không. Hiện tại hắn chỉ biết một điều – Thẩm Phi Tiếu trở lại.
Nghe đến âm thanh hệ thống vang lên, Tần Khai Dịch kỳ tích mà khôi phục thần chí. Âm thanh hệ thống đáng lẽ chói tai lại mạc danh kỳ diệu có chút cảm động.
|Hệ thống: Kí chủ đạt đến Tích Cốc kỳ, Thẩm Phi Tiếu lấy được Vũ Lâm Linh, chưa bị thay đổi nội dung vở kịch, an toàn thoát khỏi bí cảnh. Nhiều nhiệm vụ hoàn thành thưởng cho 5% điểm tiến độ trở về. Hiện nay có 7.5% tiến độ trở về. Mong kí chủ không ngừng cố gắng.|
Vì âm thanh này, dù Tần Khai Dịch bị tra tấn đến đầu óc chết lặng cũng thanh tỉnh lại. Hắn khẽ thở dài, nhìn trần nhà. Không biết vì sao lại có chút xót xa trong lòng … để có được những điểm tiến độ này … thật sự rất không dễ dàng.
"Tần nhi, con tỉnh?" Thanh Hư Tử mỗi ngày đều sẽ đến xem Tần Khai Dịch một lần. Ông còn không biết đan điền Tần Khai Dịch bị phế nên còn ôm nhiều kỳ vọng về đứa đệ tử này.
"Sư phụ." Trải qua một khoảng thời gian đau đớn trường kỳ, cả người Tần Khai Dịch đều lộ ra một loại bệnh thái tớt nhợt. Lúc này, cổ trùng không còn làm loạn như trước nữa nên hắn còn *** lực cùng Thanh Hư Tử nói vài câu.
"Con …" Thanh Hư Tử có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng ngược lại không biết nên hỏi từ đâu. Ông do dự một chút, nói: "Tần nhi, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều quá."
Nghe thế, nói không cảm động là giả. Làm chưởng môn Linh Sơn phái, sau khi bí cảnh xuất hiện ông chịu áp lực rất lớn. Hắn tuy không biết rốt cuộc có bao nhiêu người từ bên trong bí cảnh đi ra nhưng chắn chắc số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù vậy, Thanh Hư Tử vẫn như trước chiếu cố hắn, không có mạnh mẽ ép hắn làm gì. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn phải phản bội Thanh Hư Tử. Hiện giờ nghĩ đến đây, chỉ tăng thêm bi thương mà thôi. Ở thế giới này, hắn chung quy cũng chỉ là người qua đường.
Tần Khai Dịch ho khan một tiếng, miễn cưỡng cười, cố gắng nói: "Sư phụ … con không sao. Con có chuyện muốn nói với người."
"Ân." Thanh Hư Tử nhìn đại đệ tử mà ông luôn xem như nhi tử, trìu mến xoa đầu Tần Khai Dịch.
"Sau khi chúng con tiến vào bí cảnh liền phân tán." Hiện tại, tình trạng của Tần Khai Dịch vẫn không tốt lắm, giọng hắn rất khẽ: "Sau đó, trong bí cảnh trời đổ mưa liên tục hơn 30 ngày, hình như trận mưa kéo dài này chính là chìa khóa mở ra Tàng Bảo Các … Con … khụ khụ."
Tạm dừng một lát, Tần Khai Dịch thở hổn hển: "Con tiến vào Tàng Bảo Các, thấy đội ngũ Ngôn Bộ Huyền tiền bối chết trong tay một nữ tử tên là Đường Sa Uẩn."
Tần Khai Dịch tất nhiên sẽ không nói thật cho Thanh Hư Tử biết, không nói đến sự tồn tại của Tử Dương Bội. Ngay cả hắn trên người cũng có vô số bí mật không thể tiết lộ cho Thanh Hư Tử biết.
"Chết?" Thanh Hư Tử sắc mặt trắng nhợt: "Đệ tử hắn đâu?"
"Đều chết hết." Hai mắt Tần Khai Dịch nhắm nghiền: "Cái nữ tử tên Đường Sa Uẩn kia hình như là một ma tu, đệ tử … dùng hết toàn lực, còn dùng chiếc vòng sư phụ đưa cho mới miễn cưỡng có một đường sinh cơ."
"…" Sắc mặt Thanh Hư Tử càng trắng hơn. Hắn hoàn toàn không ngờ chuyến đi bí cảnh lần này lại có kết quả như thế!
"Nhưng không phải còn có đội ngũ khác đi vào sao." Tần Khai Dịch thấy sắc mặt Thanh Hư Tử khó coi, vội vàng an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!