Chương 36: Rời đi

Từ sau khi thoát khỏi Tàng Bảo Các, cửa bí cảnh cũng mở ra. Tần Khai Dịch nhìn hắc động hiện giữa không trung không biết vì sao lòng đầy sợ hãi. Vì che đi hình săm trên mặt, Tần Khai Dịch không thể không lần thứ hai đeo mặt nạ Viêm Cốt lên.

Đang lúc niệm pháp quyết chuẩn bị rời đi, cảm giác nguy cơ từ phía sau truyền đến làm hắn nghiêng người sang trái. Ngay lập tức, nơi hắn vừa đứng xuất hiện mấy cái hố to đang bốc khói.

… Thấy thế, sắc mặt Tần Khai Dịch trắng bệch, hắn không thể tưởng tượng ra nếu chúng rơi vào người mình rốt cuộc không biết sẽ như thế nào.

Tiểu Thạch.

Một giọng nói khàn khàn vang lên biểu lộ chủ nhân đang có tâm trạng không tốt. Tần Khai Dịch cứng người quay lại, thấy Tử Dương Bội cả người đầy chật vật không biết khi nào đã xuất hiện đằng sau hắn.

Bên chân Tử Dương Bội còn có Đường Sa Uẩn đang hôn mê, từ đám tro bụi trên người có thể thấy Tử Dương Bội cũng mất rất nhiều công phu mới có thể trốn ra khỏi Tàng Bảo Các. Tử Dương Bội thấy Tần Khai Dịch không làm sao cả lập tức nổi lên sát tâm.

… Tử Dương Bội.

Tần Khai Dịch cắn chặt răng, hắn không ngờ mình và Tử Dương Bội lại oan gia ngõ hẹp như vậy. Mới vừa mới thoát khỏi Tàng Bảo Các lại đụng ngay Tử Dương Bội.

"Đúng thật là ngươi a, ngươi lại có thể sống sót khỏi dung nham." Tử Dương Bội nhếch môi cười lạnh, không tiến lên phía trước mà chỉ hờ hững nhìn Tần Khai Dịch:

"Bất quá tiểu sư đệ ngươi thật sự là đủ thảm. Ha hả, mất nhiều tâm tư như vậy cũng không cứu nổi hắn a."

… Tần Khai Dịch không nói. Nếu không có hệ thống tồn tại, có lẽ hắn đã tin lời Tử Dương Bội. Nhưng hiện tại hệ thống so với lời Tử Dương Bội nói ra càng đáng tin hơn nhiều.

Nếu tin lời hồ ngôn loạn ngữ của Tử Dương Bội thì hắn chính là tên ngốc rồi.

"Ta nên nói ngươi ngốc hay là thông minh đây?" Tử Dương Bội thở dài lắc đầu:

"Nói ngươi thông minh, ngươi lại quên linh hồn khế ước chúng ta từng lập, cho rằng ta thật sự sẽ làm hại Thẩm Phi Tiếu sao. Nếu nói ngươi ngốc, ngươi lại có thể nhiều lần thoát hiểm trong gang tấc … Tiểu Thạch, ngươi thật đúng là làm ta không hiểu nổi a."

… Gì? Tần Khai Dịch cảm thấy não mình thiếu mất mấy chục nếp nhăn.

"Sao? Không phải là ngươi quên mất khế ước chúng ta từng lập chứ." Tử Dương Bội hình như hiểu được tâm tư Tần Khai Dịch. Hắn cười phá lên:

"Ngươi thật sự rất đáng yêu."

Hắn thật ngu ngốc, thật sự quá ngu ngốc.

Tần Khai Dịch đơ mặt … Vì sao cứ mỗi lần đến lúc quan trọng lại thiếu nếp nhăn như thế đâu, ngay cả chuyện linh hồn khế ước trọng yếu thế mà cũng quên … Mệt mỏi quá, hắn không muốn yêu lần nữa. Nhưng giờ Tử Dương Bội lại nói những thứ này làm gì?

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Vốn định lần sau có cơ hội sẽ đến Linh Sơn phái tìm ngươi." Tử Dương Bội thản nhiên nói:

"Nhưng không ngờ chúng ta lại hữu duyên như vậy, thế mà lại gặp nhau ngay lúc này … cải lương không bằng bạo lực. Tiểu Thạch, ngươi vẫn nên theo ta trở về đi."

Đã đến nước này, Tần Khai Dịch cuối cùng cũng hiểu ý Tử Dương Bội. Hắn nhăn mày, bất đắc dĩ nói:

"Tử Dương Bội, ngươi cần gì phải vậy. Dưa xanh hái không ngọt, ta đã dựa theo ước định của chúng ta tu ma, ngươi còn muốn gì nữa?"

"Để ngươi ở bên ngoài một mình ta rất lo lắng a."

Tử Dương Bội lạnh lùng nở nụ cười:

"Hôm nay, ta cho ngươi hai lựa chọn – một theo ta đi, hai chết ở đây. Tiểu Thạch đáng yêu của ta, ngươi chọn thế nào đây?"

Tần Khai Dịch tỏ vẻ — cả hai hắn đều không muốn.

Nếu rơi vào tay Tử Dương Bội, tự do gì đó cũng đừng hy vọng nữa, có thể sống được bao lâu mới là vấn đề!

Trong lòng đại khái đã có chủ ý, tay trái Tần Khai Dịch nhẹ nhàng xoay vòng ngọc trên cổ tay phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!