Chương 33: Nhân cách phân liệt là bệnh, phải trị

Cùng Tử Dương Bội chít chít oai oai một hồi, Tần Khai Dịch phát hiện kim sư tử luôn hút ma khí hắn đã bắt đầu chậm lại.

Trong lòng hắn thấp thỏm một cái, còn chưa kịp nói gì chợt nghe thấy Tử Dương Bội ra lệnh: Đi.

Nói xong tay phải xách cổ áo Đường Sa Uẩn đang quỳ khóc thút thít trên mặt đất, tay trái ném Thẩm Phi Tiếu vào ngực Tần Khai Dịch.

Ngay lúc đó, chiếc ghế Tần Khai Dịch ngồi bỗng dưng dịch chuyển qua bên phải lộ ra một huyệt động. Thì ra chiếc ghế này chặn cửa động, Tử Dương Bội cũng không nhiều lời, xách Đường Sa Uẩn dẫn đầu vào trong.

Tần Khai Dịch nhìn người trong ***g ngực, thấy sắc mặt Thẩm Phi Tiếu khó coi đến cực điểm. Trong lòng bổng nhiên chua sót, hắn thở dài, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Phi Tiếu:

"Đừng như vậy, sau này ngươi sẽ mạnh hơn hắn."

… Thẩm Phi Tiếu vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt hắn cho thấy quyết tâm của mình.

Không nói gì nữa, Tần Khai Dịch ôm Thẩm Phi Tiếu đi vào trong.

Sau khi mẫu thân Thẩm Phi Tiếu chết, hắn cho rằng cuộc sống sau này của hắn vẫn cứ tiếp diễn như vậy. Bị kế mẫu cùng huynh đệ cùng cha khác mẹ bắt nạt, bị hạ nhân trong nhà miệt thị. Ăn đồ thừa của người khác mà sống, xuân hạ thu đông đều ngủ trên chiếc giường cứng như đá cùng một cái chăn mỏng tanh.

Hắn biết mình chán ghét cuộc sống như thế, lại còn không có lực lượng thay đổi nó. Một hài tử yếu đuối còn chưa thành niên làm sao có biện pháp thoát khỏi cuộc sống luôn bị tra tấn đó?

Nhưng đến khi có cơ hội thay đổi cuộc sống, Thẩm Phi Tiếu còn không dám tin đây là sự thật. Hắn nhìn lão nhân tiên phong đạo cốt trước mặt, yên lặng đưa tay qua.

Ánh mắt mọi người đều khinh thường nhìn hắn, còn có những âm thanh chói tai đàm tiếu châm chọc.

"Cái tên tạp chủng kia còn muốn tu tiên? Nằm mơ đi thôi! Con ta còn chưa tới lượt, chỉ bằng hắn?! Hừ!"

"Đúng là lãng phí thời gian. Tiên sư còn không bằng đến nhà ta đi."

"Tư sinh tử còn có thể tu tiên? Ôi … Đừng làm ta chết cười."

Nghe những âm thanh này, Thẩm Phi Tiếu có cảm giác như có lửa thiêu đốt tim mình. Hắn cắn chặt răng, nhẫn nhịn xúc động muốn gào thét … Bây giờ còn chưa tới lúc, hắn phải nhẫn, phải nhẫn nhịn!

Tiên sư nắm bắt cốt cách hắn, nhìn một cái sau đó nói một câu làm thay đổi vận mệnh cuộc đời hắn:

"Linh căn tầm trung, cũng không tệ. Đi với ta, kế tiếp."

Thẩm Phi Tiếu nghe đến câu này liền choáng váng, quanh tai hắn luôn quanh quẩn câu

"đi với ta, đi với ta". Cảm thấy có cái gì đó ướt át chảy ra từ hốc mắt.

Kỳ thật trong rất nhiều thời điểm, thay đổi vận mệnh một người chỉ cần một câu nói mà thôi.

"Thẩm Phi Tiếu? Thẩm Phi Tiếu?" Tần Khai Dịch nhìn đứa trẻ chôn đầu trong cổ mình, nhỏ giọng hỏi: Ngươi sao vậy?

Không có gì.

Thẩm Phi Tiếu rầu rĩ.

Khó chịu? Tần Khai Dịch có chút lo lắng, hắn vỗ vỗ lưng Thẩm Phi Tiếu:

"Không sao đâu, đừng sợ."

Ân. Thẩm Phi Tiếu cắn răng nói.

"Nha, thật đúng cảnh tượng phụ từ tử hiếu a." Đi phía trước, Tử Dương Bội quay lại thấy hai người liền cười nhạo nói:

"Ngươi đau lòng nhi tử ngươi đến như vậy sao?"

Ngươi! Không ngờ Tử Dương Bội lại nói vậy, Tần Khai Dịch tức giận nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!