Chương 19: Mặt nạ huynh

Pháo mừng Sinh nhật Su baby

Tần Khai Dịch mở to mắt phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong nhà. Trên giường có hương vị hắn quen thuộc, hắn đứng lên, vào phòng bếp rót nước uống.

Vừa rồi hắn đang làm gì nhỉ?

Hình như đã quên chuyện gì đó rất quan trọng? Xoa đầu, Tần Khai Dịch nốc cạn ly nước, sau đó đi phòng khách ngồi trên ghế máy tính bắt đầu ngẩn người.

Cảm giác trống rỗng trong lòng làm Tần Khai Dịch rất bất an. Hắn châm một điếu thuốc, nhìn xung quanh. Giờ hắn đang ở nhà, nhưng hắn ở nhà làm gì? Tần Khai Dịch liếm liếm đôi môi khô khốc, đột nhiên chú ý đến chiếc laptop đang mở sẵn. Sau đó sực nhớ — hắn ở nhà viết tiểu thuyết!

Đúng vậy, là viết tiểu thuyết, giống như đã nắm được manh mối trọng yếu. Tần Khai Dịch run rẩy ấn nút khởi động, vài giây sau nghe thấy âm thanh khởi động quen thuộc.

Hắn thuần thục mở file word kéo xuống xem.

"Lần thứ hai bị giam trong đại trận, Tần Thạch thống khổ rên rỉ. Một màn đen u ám xoay quanh trên đầu hắn, lâu lâu lại có tia sét kim sắc lóe lên. Tần Thạch ngẩng đầu …" Nhìn những dòng chữ này, đầu Tần Khai Dịch như bị cái gì đó hung hăng nghiền ép.

Hắn kinh ngạc nhìn khung cảnh quen thuộc chung quanh. Không hiểu vì sao đồ vật trong phòng bắt đầu mờ dần như có một làn sương bao phủ. Đầu lại bắt đầu đau đớn hơn, Tần Khai Dịch ôm đầu rên rỉ … Giả, tất cả chỉ là giả!

Cùng với đau đớn thấu xương, Tần Khai Dịch thấy rõ cảnh sắc xung quanh vặn vẹo giống như ảo cảnh bị phá vỡ. Toàn bộ không gian rạn nứt thành những mảnh nhỏ.

Ngươi là ai?

Nhìn ngọn lửa hình người xuất hiện trước mặt, Tần Khai Dịch cau mày nói. Hắn dùng đầu ngón chân cũng biết chuyện mình vừa trải qua có liên quan đến đồ vật kỳ quái này.

Ta là Viêm Cốt.

Thấy ý thức Tần Khai Dịch không vì mình xâm chiếm mà biến mất. Tâm tình Viêm Cốt hiển nhiên cực kỳ không tốt. Bản thể cấu thành ngọn lửa chuyển sang màu đỏ chói mắt, ngữ khí hắn có chút không vui:

"Ngươi không biến mất?"

"Ta vì cái gì phải biến mất."

Tần Khai Dịch đối với chuyện vừa xảy ra thập phần mạc danh kỳ diệu:

"Ngươi vì cái gì lại xuất hiện trong thức hải ta, ngươi rốt cuộc là cái gì?"

"Ngươi mới là đồ quái vật."

Nam nhân tự xưng Viêm Cốt hừ lạnh một tiếng:

"Không ngờ ý thức của một người tu chân mới trúc cơ lại không bị tiêu ma trong ảo cảnh …"

Nghe thế, Tần Khai Dịch rốt cục cũng hiểu tình cảnh hiện tại. Đồ vật trong bí cảnh quả nhiên không dễ chọc, ngay cả một cái mặt nạ nhặt ven đường cũng có hiệu quả mê hoặc nhân tâm. Nếu hắn không phải người thế giới này, chỉ sợ đã tiêu thất trong ảo cảnh.

Cũng đúng, người ở thế giới này vĩnh viễn không hiểu được mình chân chính muốn cái gì.

"Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi." Nhìn Tần Khai Dịch âm tình bất định, ánh mắt Viêm Cốt loạn chuyển:

"Ta có thể cho ngươi vô số kỳ trân dị bảo, nhưng ngươi phải đáp ứng giúp ta làm một chuyện."

Không cần.

Tần Khai Dịch trực tiếp cự tuyệt.

Không cần? Nghe Tần Khai Dịch không chút lưu tình cự tuyệt. Viêm Cốt sửng sốt một chút, lập tức tức giận dữ:

"Ta còn chưa nói muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền cự tuyệt?"

"Ngươi có thể cho ta cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!