Chương 18: Tâm tình của nhân vật chính

Pháo mừng Sinh nhật Su baby

Sau khi Tần Khai Dịch tỉnh lại cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Hắn rên rỉ mở mắt phát hiện mình nằm trên một đám cỏ khô, cảnh sắc chung quanh phi thường xa lạ.

Không phải chứ … Ôm đầu đứng dậy, khóe miệng Tần Khai Dịch giật giật. Hắn định chờ luồng gió phân tán đội ngũ thừa cơ hội đánh lẻ. Ai ngờ lại bị Ngôn Bộ Huyền bắt đi đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Xa lạ bằng với nguy hiểm, Tần Khai Dịch kiểm tra thân thể mình, thở phào. May là Ngôn Bộ Huyền không động đến ban chỉ cùng vòng tay của hắn. Nhưng vì sao lại mang hắn đến nơi này, Ngôn Bộ Huyền đâu?

Cả đầu toàn dấu chấm hỏi, Tần Khai Dịch nghiêm túc quan sát tình hình bốn phía. Cây cối nơi này khác với khi mới vào, trước mặt là một đống cỏ khô, cách đó không xa có dòng sông nhỏ. Vừa thấy liền biết đây đúng là một điểm đóng quân ngon lành cành đào.

Tần Khai Dịch ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Ngôn Bộ Huyền có ý tốt giúp hắn …?

Sự thật chứng minh Tần Khai Dịch quá khờ dại. Trong lúc hắn ngó nghiêng xung quanh, một âm thanh quen thuộc vang lên phía sau hắn.

Một vật bén nhọn đặt lên trên cổ tỏa ra hàn khí:

"Không được nhúc nhích."

Thẩm … Phi … Tiếu … Vừa nghe đến, Tần Khai Dịch liền sửng sốt. Hắn suy nghĩ đến cỡ nào cũng nghĩ không ra vì sao Thẩm Phi Tiếu lại ở đây, cầm vũ khí uy hiếp hắn.

Thẩm Phi Tiếu như biết Tần Khai Dịch đang kinh ngạc. Hắn cười lạnh một tiếng:

"Không ngờ tới, đúng chứ."

… Tần Khai Dịch yên lặng gật đầu. Giờ hắn đang lo Thẩm Phi Tiếu manh động một cái là hắn đi bán muối T^T …

"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."

Nhìn thấu Tần Khai Dịch đang lo lắng. Giọng nói Thẩm Phi Tiếu mang theo hàm ý châm chọc:

"Ta làm sao dám giết sư huynh."

Tần Khai Dịch cứ cảm giác lời này nó không đúng hay sao ấy.

"Giơ tay lên, ngồi xổm xuống, nhanh lên." Nhân vật chính hiển nhiên không giống như nhân vật phản diện. Không dong dài nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề:

"Tuy rằng ta không nghĩ giết sư huynh, nhưng đao kiếm không có mắt."

Tần Khai Dịch không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống. Kỳ thật hiện tại hắn muốn rời đi cũng rất đơn giản, vừa há miệng một cái là ok. Nhưng không biết vì sao hắn lại muốn nhìn xem Thẩm Phi Tiếu hận hắn đến mức nào.

Thấy Tần Khai Dịch thuận theo ngồi xổm xuống, Thẩm Phi Tiếu không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc màu đen, đưa đến bên môi Tần Khai Dịch: Ăn.

Đây là gì?

Giả vờ kinh hoảng, Tần Khai Dịch xuất sắc đóng vai một nhân vật phản diện bị uy hiếp mà hoảng sợ. Đương nhiên, sẽ không ai biết giờ phút này hắn đang tự kinh bỉ tiểu thuyết mình viết thật sự rất tục a…

Ăn rồi biết.

Thẩm Phi Tiếu cứng rắn nhét viên thuốc vào miệng Tần Khai Dịch, tận mắt thấy Tần Khai Dịch nuốt xuống mới cười lạnh nói:

"Đây là hủ tâm đan, nếu ngươi không đúng hạn ăn dược giải ta đưa, tim ngươi sẽ vỡ vụn mà chết. Không tin thì ngươi cứ ấn thử ba tấc xương sườn đi."

… Tần Khai Dịch vào giờ khắc này phi thường phỉ nhổ chính tình tiết mình viết. Vờ lờ vì sao cái nội dung máu chó này lại xảy ra với hắn a a a. Còn cái gì mà ba tấc xương sườn, cho dù không uống thuốc chọt vô nó cũng đau chứ huống chi là uống rồi!

Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra miệng, chỉ thấy Tần Khai Dịch giả vờ hoảng sợ chọt chọt xương sườn mình, sau đó sợ hãi nói:

"Thẩm Phi Tiếu, ngươi dám hạ độc ta!"

"Là ta lo lắng cho sư huynh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!