Thời điểm một lần nữa nằm ở trên lưng Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang đã không phân rõ được đây là mộng hay hiện thực, chỉ mơ mơ màng màng nắm chặt dây cột tóc của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi mới từ lòng bàn tay quái vật dao cạo trở về từ cõi chết còn đang cõng hắn, tóc tai liền bị kéo ngửa ra sau: "...
Ai ai."
Mạnh Trọng Quang lập tức buông tay, đôi môi cháy khét dán lên bên gáy Từ hành Chi, cảm thụ được dòng máu nhỏ bé róc rách chảy cùng tiếng mạch đập dưới lớp da cổ, hắc ám khổng lồ lần thứ hai hướng hắn không tiếng động mở ra, mưu toan đem hắn lần nữa nuốt vào trong bụng.
Song lần này Mạnh Trọng Quang không làm gì.
Hắn giãy giụa toàn bộ tinh thần, nói: "...
Không đi qua đó."
Từ Hành Chi đã định cất bước về phía tháp cao, nghe hắn nói như thế, liền lập tức thu bước chân về: "Tháp kia rất nguy hiểm sao?"
Mạnh Trọng Quang gật đầu, lại chợt liền lắc đầu, luống cuống mờ mịt, không nhớ mình là ai, nơi này đi tới nơi nào.
Từ Hành Chi vẫn kiên nhẫn đứng tại chỗ, đợi đáp án của hắn.
Một hồi lâu sau, Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói: "Rừng, nguy hiểm, không đi."
Ánh mắt quét qua, Từ Hành Chi nhìn thấy một khoảng rừng rậm, mơ hồ còn nghe được tiếng dòng nước róc rách truyền đến.
Hắn nói nguy hiểm, Từ Hành Chi tự nhiên sẽ không đi thử rủi ro, trấn an hắn hai tiếng, liền tự mình tránh khỏi rừng cây, hướng phương hướng tháp cao tiến tới.
Đi xuyên qua rừng rậm là con đường nhanh nhất về đến tháp, mà nhanh về tháp hơn chút, Nguyên Như Trú tu thành thuật dời đau đớn liền có thể sớm chút giảm bớt thống khổ trên người hắn, nhưng Mạnh Trọng Quang giờ khắc này không vội trở lại.
Hắn muốn lẳng lặng mà rất lâu cùng chung một chỗ với người này.
Từ Hành Chi không phải người kiệm lời, đường dài mới vừa bắt đầu, hắn liền hỏi: "Thương thế của ngươi là như thế nào mà ra?"
Mạnh Trọng Quang không đáp, chỉ toàn tâm toàn ý thu thập khí tức trầm hương trên người hắn.
Từ Hành Chi cảm giác người này giống như chó con ở trên người mình ngửi tới ngửi lui, dở khóc dở cười: "Ai, ta mơi lăn ra từ trong đống thi thể đấy."
Mạnh Trọng Quang trả lời bằng cách lấy chóp mũi thân mật vây quanh hắn.
Từ Hành Chi lại hỏi: "Ngươi từ đâu đến?"
Mạnh Trọng Quang giơ cánh tay lên, chỉ về nơi hắn đến, cũng là nơi bọn họ đang đi.
Từ Hành Chi suy nghĩ một chút: "...
Ngươi nhận thức Mạnh Trọng Quang không?"
Mạnh Trọng Quang xấu hổ.
Hắn nghĩ cũng biết bộ dáng chính mình hiện này tàn tạ thế nào, nếu ở tình cảnh này thừa nhận bản thân là Mạnh Trọng Quang, tất nhiên sẽ ở trong lòng sư huynh để lại một cái ấn tượng cực kỳ lúng túng kỳ cục.
(Jeje: Nói ngắn gọn là sĩ diện sợ mất hình tượng trước mặt vợ đi anh ei)
Nghĩ đến đây, hắn liền khẩn cấp muốn quay trở về tháp.
Đối với câu hỏi của Từ Hành Chi, hắn lắc đầu, lại tiếp tục sợ hãi hỏi: "Ngươi tìm hắn làm chi?"
Hắn lòng tràn đầy vui vẻ mong đợi Từ Hành Chi tiếp tục hỏi một câu về tình trạng Mạnh Trọng Quang dạo gần đây, tích lũy suốt mười ba năm đang bành trướng trong miệng hắ, nhảy lên, bùm bùm muốn ùn ùn kéo ra.
Nhưng mà Từ Hành Chi không có hỏi tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!