Kha Lâm cho là Tư Hạo Lam đang nói đùa, nhưng hắn vừa nói xong liền bắt đầu thay Kha Lâm tìm quần áo, từng cái từng cái mà mặc lên người Kha Lâm, thoạt nhìn thật sự là bộ dáng muốn ra ngoài.
"Em có phải là sắp diễn phim thầy bói không? Bây giờ không phải là không cho phép phim truyền hình tuyên truyền phong kiến mê tín sao, bọn em có muốn thay đổi chủ đề hay không?" Kha Lâm mê man mà tùy theo động tác của hắn, mặc đồ vào đàng hoàng.
"Không phải phong kiến mê tín, thiên – địa – tinh, đều có quy luật cùng sức mạnh, ngươi nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ, ta liền có thể từ chiêm tinh hôm nay suy đoán ra biểu đồ lúc ngươi sinh ra, nói ra mệnh cách của ngươi." Tư Hạo Lam giúp Kha Lâm kéo quần áo tươm tất, bởi vì cách quá gần mà chóp mũi đều chảy mồ hôi. Ánh mắt của hắn sáng lấp lánh, nói, "Ngươi không tò mò mệnh cách của mình sao?"
Kha Lâm nghi ngờ nhìn hắn.
Người tu đạo từ biến hóa trong chiêm tinh có thể hiểu thấu đạo lý âm dương, từ đó tránh điều hung hóa thành thuận lợi, tăng cao tu vi, đều là chương trình học bắt buộc của bọn hắn. Trí nhớ Tư Hạo Lam vô cùng tốt, thiên phú hơn người, ở phương diện này càng thêm nhanh nhạy.
Tư Hạo Lam là ma tu, cũng tinh thông mệnh lý, chỉ là hắn xem thường không thèm quan tâm vận mệnh của những kẻ khác, trước đây chỉ lúc rảnh rỗi mới nhìn tinh tượng, tìm hiểu một chút những chuyện lớn có khả năng phát sinh trong thiên hạ.
Ngày hôm nay, hắn lại muốn tính mệnh giúp Kha Lâm.
Tư Hạo Lam càng nghĩ càng hăng hái, lại lo lắng bên ngoài trời lạnh, suy nghĩ một chốc thậm chí cầm lấy cái chăn bên cạnh, muốn quấn lên người Kha Lâm.
Kha Lâm vội vã từ chối, nói: "Không cần, tôi không sợ lạnh đến vậy."
Tư Hạo Lam nhìn y, ngẫm nghĩ một hồi, tìm khăn quàng cổ tới quấn quanh cổ y một vòng rồi một vòng.
"…" Kha Lâm tùy động tác của hắn, cuối cùng vẫn là khuất phục, nói, "Được rồi, chúng ta ra ngoài xem xem, dìu tôi đứng lên đi."
Tư Hạo Lam vốn đang vui vẻ giờ càng thêm phấn khởi, làm sao còn chờ được nữa, vì thế hắn quỳ gối trên giường, một tay đặt sau lưng Kha Lâm, một tay đỡ dưới đầu gối y, như việc hắn đã từng làm qua, bế Kha Lâm từ trên giường lên.
Lúc Kha Lâm bị nhấc khỏi giường, hai mắt y tối sầm lại, tức giận tới rống to: "Em chính là vẫn luôn tìm cơ hội bế công chúa tôi đi?"
Bị nhìn ra rồi. Tư Hạo Lam còn lâu mới thừa nhận, bởi vì dính sát vào Kha Lâm nên tay còn đang phát run, chân cũng sắp mềm cả rồi, vội vã ôm y để lên xe lăn rồi nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút, bây giờ là nửa đêm, mọi người đang ngủ, sẽ không ai nhìn thấy."
Kha Lâm giận sôi lên, uy nghiêm quả thực bị giẫm đạp cả rồi, mắng: "Lần sau còn như vậy sẽ phạt em!"
"Được được được, phạt thì phạt." Tư Hạo Lam một chút cũng không để trong lòng, vươn tay thay Kha Lâm kéo kín áo khoác, tiếp đó đẩy xe lăn, hướng ra ngoài phòng ngủ.
Mai Khâm và Triệu Kỳ còn đang ngủ, trong tòa nhà to lớn rất lặng lẽ, không có ánh đèn. Trên núi không thể so với thành phố, bất kể sớm hay muộn đều có ánh đèn neon xanh đỏ lấp lóe, nơi này là triệt để tối đen, đưa tay ra không thấy được năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được đủ loại tiếng động kỳ quái bên ngoài.
Tư Hạo Lam đẩy Kha Lâm đi dọc hành lang Kha gia. Kha Lâm lúc ra khỏi phòng có cầm theo điện thoại di động, lúc này y bật điện thoại lên, dùng làm đèn pin cầm tay, chiếu đường cho Tư Hạo Lam.
Ánh sáng trắng toát rải trước mặt hai người, chỉ có thể chiếu sáng địa phương lớn bằng bàn tay, rìa ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, không biết bên trong bóng đêm đen kịt đó ẩn giấu cái gì.
Bầu không khí lúc này hết sức kinh khủng, Tư Hạo Lam nói: "Hay là khỏi chiếu đi, ta thấy đường." Người tập võ thị lực đều rất tốt.
"Tôi là sợ em đụng vào đồ vật trong nhà." Âm thanh của Kha Lâm trong bóng tối càng thêm âm u.
Tư Hạo Lam chuyên tâm nhìn đường, hai người cuối cùng cũng ra tới bên ngoài.
Bên ngoài cư nhiên so với trong tưởng tượng của họ sáng hơn, Kha Lâm mê hoặc mà nhìn lên trời, ánh sao thì ra sáng rọi như vậy a.
Bất quá, quả nhiên rất lạnh, mặc dù đã đến cuối đông, mùa xuân sắp về, nhưng buổi tối lúc hai giờ có thể coi là lúc nhiệt độ hạ thấp nhất, hơn nữa đang ở trên núi, không có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị*, không khí càng thêm lạnh lẽo tới thấu xương.
*đảo nhiệt đô thị: là một khu vực đô thị ấm hơn đáng kể so với các khu vực ngoại ô xung quanh.
Kha Lâm cho rằng bọn họ sẽ đứng ở cửa nhìn, ai ngờ Tư Hạo Lam còn tiếp tục đẩy y về phía trước.
"Còn muốn đi đâu?" Kha Lâm hỏi.
"Muốn tìm vị trí thật tốt." Tư Hạo Lam nói như vậy, chỉ chốc lát, Kha Lâm liền nhận ra phương hướng, thân thể trong nháy mắt trở nên căng cứng.
Bọn họ chính là trên đường đi về phía nhà xưởng.
Kha Lâm đã rất nhiều năm không đi qua con đường này, bây giờ tinh thần căng thẳng, y muốn mở miệng kêu Tư Hạo Lam dừng lại, y không muốn đi, Tư Hạo Lam giống như là biết suy nghĩ của y, bàn tay đặt lên vai y, nhẹ nhàng nắn bóp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!