Trong nháy mắt, với sự thông minh tài trí của Kha Lâm, hắn lập tức đoán được chân tướng sự việc.
Hắn không khỏi cảm thấy bị lừa gạt. Cái gì mà cải thìa khổ tình, cái gì mà thân bất do kỷ?! Tất cả đều không có, chỉ có đại tham ăn tung ta tung tăng vứt bỏ hắn chạy đi ăn cơm.
Nội tâm Kha Lâm gió giục mây vần, cuộn sóng ngập trời, tất cả các loại kịch bản não bổ đều bị phá hủy. Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, thế mà cười thành tiếng: Thì ra là vậy.
Chỉ là điệu cười của hắn âm u quỷ dị như gió đông lạnh lẽo thổi qua, cỏ cây khô cằn, nước hồ đóng băng.
Tư Hạo Lam ngước lên, nhận ra không thích hợp, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hỏi: Ngươi giận à?
Kha Lâm cười một tiếng, thò tay nhéo mặt y, trầm giọng nói:
"Tại sao ta phải giận? Ngươi làm gì khiến ta giận? Không phải ngươi muốn ăn thôi sao, không phải cố ý ăn cho đã mới trở về sao?"
Tư Hạo Lam bị hắn nhéo thịt trên mặt lại không thể ngỗ nghịch hắn, cũng không thể động đậy chỉ có thể ngồi xổm ở đó, đồng thời nước mắt lã chã rơi, thoạt nhìn cực kì bi thảm, đã thế y còn gật đầu, nói:
"Ta sợ rất lâu nữa mới có thể ăn lại nên ăn rất no."
Kha Lâm tức giận đến nỗi hai tay đồng thời xuất trận, tay năm tay mười kéo hai má Tư Hạo Lam ra ngoài.
"Nhà ta đã từng thiếu ngươi một chút cơm chưa?"
A... Không có. Làn da trắng bóc của Tư Hạo Lam ửng đỏ. Lúc này bệnh cũ của y rốt cục cũng bình thường, hơn nữa Kha Lâm nhéo ra dấu đỏ khiến cả khuôn mặt y đỏ bừng hệt như một quả táo.
"Vậy mỗi ngày còn nhớ nhung tìm đồ ăn này nọ bên ngoài nữa không?"
Nhéo xoa nắn, thật mềm thật ấm. (Cre banhbaonhanrong. wordpress. com)
Trước mặt Kha Lâm, Tư Hạo Lam luôn không có năng lực phản kháng, mặc hắn xoa mặt mình, không biết phải giải thích loại vấn đề quan trọng mà phức tạp về khẩu vị này như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói: Ta thích ăn cay.
Kha Lâm vừa giận vừa buồn cười, nhìn Tư Hạo Lam như nhìn hamster tìm thức ăn, không nhịn được búng búng quai hàm y.
Thời điểm Mai Khâm bưng trà tới liền chứng kiến một màn giày vò Tư Hạo Lam của Kha Lâm. Ở trên tay Kha Lâm, Tư Hạo Lam hoàn toàn biến thành một quả bóng cao su, mặc hắn vê tròn ấn dẹp, hoàn toàn không phản kháng.
Mai Khâm để ý kỹ, Tư Hạo Lam còn khóc đến lợi hại liền vội vàng ngăn cản Kha Lâm:
"Tiên sinh, đừng ức hiếp Tư thiếu gia, cậu ấy khóc rồi!"
Cuối cùng Kha Lâm cũng buông tha Tư Hạo Lam mặt đỏ khóc thút thít, xoay đầu nói với Mai Khâm:
"Ngày mai anh thay ta làm một chuyện."
Mai Khâm đáp ứng, có chút nghi hoặc không biết là chuyện gì nhất định phải nói sau.
Ngày hôm sau, Tư Hạo Lam vừa tỉnh dậy, phát hiện Mai Khâm đã đi vắng không ở nhà. Đợi đến buổi chiều, Tư Hạo Lam đi đại sảnh, phát hiện trong đại sảnh có thêm một người trẻ tuổi.
Thanh niên kia để đầu đinh, dáng người không cao cũng không thấp, gương mặt rất đoan chính, vừa nhìn liền thấy rất thật thà, trên tay lúc này đang cầm mũ, vô cùng căng thẳng sợ hãi, vẻ mặt mờ mịt đứng đực ở một góc.
Mai Khâm đứng bên cạnh cậu ta, mặt mũi đen sì, sắc mặt vô cùng khó ngửi. Tính cách Mai quản gia luôn rất tốt, lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười, hôm nay lại giống như bị người khác thiếu tiền, mây đen phủ đầy đầu, khí áp quanh thân cực kỳ thấp.
Hai người cùng lúc thấy Tư Hạo Lam, thanh niên nhìn thấy Tư Hạo Lam như nhìn thấy thân nhân, kích động chủ động chào hỏi: Đại thiếu gia!
Cậu ta biết Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam lại không biết cậu, mờ mịt hỏi: Ngươi là ai?
Thanh niên giơ tay gãi gãi mái tóc ngắn, nói:
"Tôi là đầu bếp nhà cậu, Triệu Kì."
Ánh mắt Tư Hạo Lam sáng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!