Tư Hạo Lam và Martha chơi chơi đánh đánh, tiến độ công tác vệ sinh cực kỳ thong thả, xen kẽ những khi Tư Hạo Lam ra ngoài làm việc, bọn họ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Một gian xưởng vậy mà qua mấy tuần vẫn chưa được quét dọn sạch sẽ.
Vài ba lần Mai Khâm muốn làm gì đó đều bị Kha Lâm ngăn cản, theo lời hắn nói chính là cải thìa khổ tình muốn giúp đỡ gia chủ giành cơ hội lưu lại đây, để cho y đi đi.
Tuy Mai Khâm cảm thấy không phải như vậy nhưng nhìn Tư Hạo Lam rất vui vẻ cũng không đến quấy rầy.
Mãi đến khi Tư Hạo Lam không chỉ lăn qua lăn lại trong phòng còn bắt đầu có ý định với vườn hoa ngoài nhà xưởng.
Tư Hạo Lam nhổ toàn bộ cây khô trong vườn, chất ở một góc, thậm chí chuẩn bị châm lửa đốt, Mai Khâm mới sợ tới mức lập tức xuất hiện.
Tư thiếu gia.
Mai Khâm đau lòng nhìn đống hoa cỏ.
"Đây là hoa hồng được gieo trong vườn, khí hậu nơi này không thích hợp trồng hoa hồng, năm đó phải mất rất nhiều công sức mới nuôi được."
Tư Hạo Lam cúi đầu nhìn đống cây khô không thành hình động một cái liền gãy, đống hoa này khô héo ít nhất đã hơn năm năm.
"Đều chết cả rồi, còn muốn giữ lại sao?"
Tư Hạo Lam hỏi.
Mai Khâm nghe vậy ngẩn người, vẻ mặt hoảng hốt, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, nói:
"Cũng phải, dù sao cũng không cứu được."
Anh cười khổ một chút, nói:
"Đây là hoa hồng trước kia phu nhân thích, tiên sinh đặc biệt tìm người đến trồng, hao tốn rất nhiều tâm tư."
Phu nhân tiên sinh trong miệng anh ta hẳn là chỉ cha mẹ Kha Lâm.
Ngoài xưởng cơ khí trồng loại hoa mà người mình yêu thích, sắt thép cùng hoa hồng, ngẫm lại những chuyện bình thường Kha Lâm hay làm, loại lãng mạn kiểu trai kỹ thuật này quả thực kế thừa từ cha của Kha Lâm.
Tư Hạo Lam bất giác mỉm cười.
Ai ngờ Mai Khâm lại nói:
"Cũng không phải chuyện gì tốt đẹp chỉ là nhớ lại thôi. Nhổ thì nhổ."
Tư Hạo Lam rút lại nụ cười, nghiêm túc nói:
"Nơi này còn có rắn, cũng không phải hoàn toàn sai."
Da đầu Mai Khâm phát tê. Sao còn có thể nhớ đến rắn, cậu vẫn muốn ăn đấy hả?
Tư Hạo Lam xoay người quăng khúc gỗ sang bên cạnh, bùn đất trong vườn hoa chất thành đống phải xới lại từ đầu.
Không thể lãng phí.
Tư Hạo Lam nói.
Khi y còn ở trên núi, đám thủ hạ muốn tìm một mô đất thích hợp để khai hoang không hề dễ dàng. Về sau bọn họ tìm được đất thiêng trồng xuống các loại tiên thảo, đợi thu hoạch sẽ làm thành các loại trà bánh cho Tư Hạo Lam ăn.
Mấy loại tiên thảo này không phải loại nào cũng ngon, Tư Hạo Lam không muốn ăn, các đệ tử chính phái bị y bắt được liền phát huy bản lĩnh lải nhải dong dài của họ, tận tình khuyên bảo.
Tư Hạo Lam không chịu nổi ầm ĩ liền ăn, quả thật giúp ích rất nhiều đối với công lực và tu vi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!