Chương 25: Âm thầm sủng ái

Lâu lắm Tư Hạo Lam không được ngủ ngon đến vậy.

Y lại nhớ đến quãng thời gian ở trên núi. Cả ngày không ngủ cũng là ăn, tiện tay đánh bại mấy kẻ đến khiêu chiến, giữa ngân hà ven biển mây xem hà quang lóng lánh, phi điểu bay lượn. Mỗi ngày trải qua đều tiêu diêu tự tại.

Nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Khi đó mặc dù tiêu dao, vô công rồi nghề nhưng trong lòng dường như luôn có cái gì đó bất mãn, không giống như bây giờ thực sự rất thỏa mãn.

Tư Hạo Lam như ngủ trên mây, mềm mại lại thoải mái khiến người ta mê mẩn gấp bội.

"Lam Lam."

Trong mơ, mơ hồ có người gọi y.

Y mở to mắt. Đầu tiên, đập vào tầm mắt là ngực của một người đàn ông, bằng phẳng nhưng rộng lớn, chỉ hơi gầy, cơ bắp hơi mỏng không hề rắn chắc, nhưng lại mềm mại, mát lạnh, tinh tế. Lúc này, mặt y đang trực tiếp dán lên đó.

Tư Hạo Lam lập tức tỉnh táo, cơ hồ bật khỏi giường.

Y đứng bên cạnh giường, trừng mắt với Kha Lâm: "Ban nãy ngươi gọi ta?"

Khi y ngủ Kha Lâm tỉnh, hiện tại y đã tỉnh Kha Lâm vẫn mở to mắt.

Kha Lâm nằm trên giường, áo tắm trên người bị kéo mở cực kỳ rộng, cả lồng ngực đều lộ ra ngoài, trên đó thậm chí còn in dấu vết đo đỏ do Tư Hạo Lam ngủ. Hắn dùng đôi mắt tăm tối nhìn Tư Hạo Lam, chối bay biến: "Không có. Ngươi nằm mơ à?" Hắn nhìn lướt qua đồng hồ, nói: "Ngươi phải đi quay phim rồi, ta sẽ cho người đưa ngươi đi."

"Vậy còn ngươi?" Tư Hạo Lam hồi phục lại tâm tình khiếp sợ lúc mới tỉnh dậy, nghĩ quả thật phải đi rồi. Vì chuyện tin đồn nên hiện tại đoàn phim quản lý đặc biệt nghiêm. Tuy rằng y vẫn vô pháp vô thiên nhưng y cũng rất muốn bộ phim quay xong sớm, cho nên trước tiên phải đến trường quay.

Kha Lâm từ trên giường ngồi thẳng dậy có chút gian nan. Hắn kéo hai chân không thể di chuyển dịch lên, tựa vào đầu giường, nói: "Ta còn chút việc phải xử lý."

"Thì ra ngươi không phải đặc biệt đến thăm ta." Tư Hạo Lam có chút tức giận.

Kha Lâm: "...." Hắn hơi nghiêng đầu, không nhìn Tư Hạo Lam, nói một câu: "Không phải ta đến gặp ngươi đầu tiên sao?"

Lúc này, Tư Hạo Lam mới vừa lòng.

Trời đất bao la, lão tử là lớn nhất, phải đặt y lên trên hết.

Kha Lâm nghiêng đầu dường như suy nghĩ cái gì, sau đó quay qua... nhìn Tư Hạo Lam, đột nhiên thâm trầm hỏi: "Ngươi và ba ngươi quan hệ tốt không?"

Tư Hạo Lam buột miệng: "Ta không có ba. Ta là cô nhi."

Kha Lâm nghe xong sửng sốt.

Tư Hạo Lam nhìn vẻ mặt hắn mới nhớ ra người hắn hỏi chính là cha của nguyên chủ. Y nghĩ thầm vậy càng không liên quan, ngay cả Tư Ích Niên dài ngắn như thế nào y cũng đã sớm quên.

Kha Lâm lại hiểu là do Tư Ích Niên đối xử với y không tốt nên y không muốn nhận Tư Ích Niên này làm cha.

Đúng lúc này, chuông phòng vang lên, ở khách sạn còn có thể có người tìm đến? Tư Hạo Lam đi qua mở cửa, kết quả phát hiện ra là Mai Khâm.

Mai Khâm cầm theo hành lý, thấy người mở cửa là Tư Hạo Lam. Ánh mắt anh ta dừng trên khuôn mặt đỏ rực của y, sau đó di chuyển xuống chiếc áo tắm y đang mặc, mỉm cười ái muội nói: "Chào buổi sáng, Tư thiếu gia."

Tư Hạo Lam ngáp dài ngáp ngắn gật đầu với anh ta, tự giác nhận hành lý trên tay anh, tìm quần áo bên trong để mặc.

Mai Khâm không cản trở y. Khi Tư Hạo Lam thay quần áo, anh đi tới bên giường, thấy Kha Lâm cũng mặc một chiếc áo tắm tương đồng vạt áo rộng mở, cứ như vậy ngồi trên mặt giường hỗn độn.

Rõ ràng, tối hôm qua hai người này ngủ cùng nhau.

Mai Khâm nhận thấy điều gì đó không thích hợp, cẩn thận hỏi Kha Lâm: "Tiên sinh, cậu có ổn không?"

Kha Lâm nhấc tay, day day bả vai và thắt lưng của mình nói: "Xương sống thắt lưng đều đau." Đêm qua con thỏ lớn xác nào đó ngủ trên người hắn, đến bây giờ nửa người trên của hắn đều tê nhức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!