Chương 19: Chim chuột một chút

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam như nhìn kẻ ngốc.

Tư Hạo Lam mất hứng, đứng thẳng dậy, từ sau cửa đi ra, nói: "Ta ăn đến miệng thì nhớ tới ngươi, để lại cho ngươi một cái đùi, ngươi hẳn nên cảm tạ ta."

Kha Lâm co rút khóe miệng. Hắn lấy hai ngàn vạn đổi lấy một cái đùi gà.

"Đứng ngốc đó làm gì?" Kha Lâm nói xong, Tư Hạo Lam lúc này mới chầm chậm đi tới, ngồi xuống mép giường cách hắn xa nhất.

"Cách xa như vậy làm gì? Ta sẽ ăn thịt ngươi sao?" Kha Lâm cảm thấy bọn họ tiếp xúc cũng không ít cho lắm, tại sao Tư Hạo Lam còn điệu bộ e lệ.

Ngươi sẽ! Tư Hạo Lam oán thầm trong lòng, chậm rãi dịch chuyển cái mông tôn quý, xích lại mấy centimet.

"Quay phim tốt không?" Kha Lâm hỏi.

Tư Hạo Lam nói: "Vẫn chưa bắt đầu quay. Chỉ chụp mấy tấm ảnh, tuyên truyền một chút."

"Thế mà đi nhiều ngày như vậy."

Kha Lâm vừa nói ra những lời này, Tư Hạo Lam liền đắc ý. Không ngờ Kha Lâm nhớ y nha.

Tư Hạo Lam hiếm khi kiên nhẫn giải thích với hắn: "Ngươi cho rằng quay phim dễ dàng như vậy sao? Sắp tới cũng phải chuẩn bị công tác rất nhiều. Nhưng mà ngươi chờ xem, đến lúc đó nhất định nổi tiếng."

Y dương dương tự đắc, kiêu căng ngạo mạn trên mặt vì phớt hồng mà giảm đi không ít, ngược lại khiến cho y có vẻ trẻ con.

"Tất nhiên, ta đầu tư hai ngàn vạn mà." Kha Lâm bình tĩnh nói, lông mi một chút cũng không động, tự nhiên mà cầm túi giấy trong tay đưa cho Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam theo bản năng tiếp nhận túi giấy, cúi đầu nhìn nhìn, hỏi: "Ngươi không ăn hả?"

Đôi môi mỏng của Kha Lâm nhả ra vài từ: "Tâm ý ta nhận, sẽ không đoạt thứ ngươi thích."

Sau khi Tư Hạo Lam nghe xong, thoải mái lấy đùi gà ra, gặm ngay tại trận, vừa ăn vừa nói: "Hai ngàn vạn kia tuyệt đối sẽ không để ngươi lỗ vốn."

Kha Lâm vậy mà mỉm cười, nói: "Ta sẽ không làm ăn thua lỗ."

Tư Hạo Lam nhớ ra hắn tốn bao nhiêu triệu để mua vợ. Không biết lỗ không lỗ.

Tư Hạo Lam nhanh gọn gặm sạch đùi gà. Gà nướng thơm giòn da mỏng thịt mềm, dầu mỡ từ da và thịt liên tục trào ra. Tư Hạo Lam ăn đến bóng loáng cả tay.

Kha Lâm tỉnh bơ rút ra một chiếc khăn tay, vươn tay nắm lấy cổ tay Tư Hạo Lam giúp y lau.

Hắn lau rất cẩn thận. Chiếc khăn bọc lấy ngón tay Tư Hạo Lam, từ bàn tay chậm rãi di chuyển đến đầu ngón tay, còn nhẹ nhàng chà xát lên các đốt.

Chính là khoảng cách hai người thực sự không quá gần, Kha Lâm lại không thể tự do hành động, làm cho tư thế bọn họ có chút kì quái.

"Đã nói ngươi lại gần chút." Kha Lâm oán giận, nhưng giọng nói vẫn bình thường thản nhiên.

Tư Hạo Lam lúc này mới rục rịch, sát về phía Kha Lâm.

Tay hai người không cách nào tránh đụng vào nhau. Ngón tay Kha Lâm rất lạnh, không có độ ấm, thế nhưng tay Tư Hạo Lam mắt thường cũng có thể thấy đang biến thành màu hồng nhạt, sờ bỏng người.

"Tay ngươi rất mềm." Kha Lâm nói.

Kha Lâm thường xuyên dùng thái độ nghiêm túc đánh giá Tư Hạo Lam. Ví dụ như ngoại hình ngươi nhìn rất đẹp, tay ngươi rất mềm, linh tinh... Nội dung câu nói không đứng đắn, nhưng thái độ hắn một mực thản nhiên giống hệt như đang tham khảo vấn đề khoa học.

Tư Hạo Lam phẫn nộ nghĩ. Đồ biến thái! Lưu manh! Nhất định là cố tình!

Nhưng Tư Hạo Lam không có cách nào khống chế bản thân rút tay ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lau sạch sẽ từng ngón tay của mình. Sau đó Kha Lâm lại thẳng người, dựa lưng lên xe lăn, ung dung bình tĩnh như chưa từng sảy ra chuyện gì.

Tư Hạo Lam rút tay về, trừng mắt với Kha Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!