Chương 17: Nhìn thẳng tôi này!

Sau khi dứt lời thấy Tần Gia Thụ mãi không trả lời, Ôn Trĩ Sơ nhấc cái đầu có mái tóc mềm như nhung, lặng lẽ meo meo nhìn hắn.

Chỉ thấy Tần Gia Thụ đứng yên ở đó nhìn cậu, đôi mắt rung động lòng người kia không còn lạnh lùng và phiền chán thường ngày, lúc này lại mang theo một vài cảm xúc khác lạ.

Ôn Trĩ Sơ nhìn mà có chút sững sờ, chẳng lẽ, "Cậu ấy cảm thấy tôi nói có lý?"

[Hệ thống: Hắn cảm thấy đầu óc cậu có bệnh]

"..."

Trong đôi mắt kia lúc này chứa đầy cảm thương và khó hiểu, dường như nhất thời lười lý luận với cậu.

Ôn Trĩ Sơ đứng chết lặng tại chỗ, nhưng vẫn lắp bắp nói hết lời mình muốn nói: "Cậu... cậu đừng mua nó".

Tần Gia Thụ nhấc chai nước từ trong ngực Ôn Trĩ Sơ ra, bàn tay hắn rất nóng, ngón tay hơi thô ráp cọ qua đầu ngón tay của cậu, Ôn Trĩ Sơ run rẩy lập tức buông tay.

Tần Gia Thụ cầm nước nhìn cậu, chẳng biết tại sao lúc nói chuyện với cậu trong giọng nói phiền chán dường như còn mang theo chút thương hại, giọng nói thanh nhã cất lên: "Nước khoáng không trộn nước thì trộn cái gì?"

[Hệ thống: Thiếu niên, hắn vẫn muốn mua.]

Ôn Trĩ Sơ: "Vậy thì đổi thành chúng ta thương hại cho cậu ta".

[Hệ thống: ... Cái này gọi là gì?]

Ôn Trĩ Sơ chân thành nói: "Lấy đạo của người, trả lại cho người".

[Hệ thống: ...]

Câu tục ngữ này dùng để chỉ nhau là kẻ ngốc sao?

Dứt lời, Tần Gia Thụ mang theo chai nước định đi, ai ngờ áo chơi bóng lại bị người khác nhẹ nhàng kéo lại. Nơi này có quá nhiều người, có muốn bày tỏ sự chán ghét đối phương cũng không tiện, hắn nhín mày nhìn cậu: "Còn chuyện gì nữa?"

Ôn Trĩ Sơ nể tình người ta đã ướt vai che ô cho mình, định cứu tên ngốc phú nhị đại nhiều tiền này một lần.

Nhưng ánh mắt đối phương quá đáng sợ, Ôn Trĩ Sơ vội vàng buông áo hắn ra, lúc nói chuyện đầu lưỡi cứ như bị thắt nút lại: "Cậu... cậu... không nên mua cái này".

Nói xong cậu đưa tay chỉ lên kệ hàng: "Chai nước nhỏ 500ml giá 2 tệ, chai nước... lớn 1300 ml giá 6 tệ".

Con ngươi sâu thẳm của Tần Gia Thụ hoàn toàn tối sầm, không nói câu nào.

Trong lòng Ôn Trĩ Sơ khẽ lộp bộp, thực sự là cậu không có ý định chế giễu người ta: "Cậu... cậu đừng..."

Đối phương mở miệng, giọng điệu bất đắc dĩ, "Ôn Trĩ Sơ."

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, đây là lần đầu tiên Tần Gia Thụ gọi đầy đủ cả tên của cậu, trong lúc nhất thời cậu không biết nên phản ứng thế nào: "Hả?"

"Đó là giá tiền của hồng trà lạnh bên cạnh".

Ôn Trĩ Sơ: ...

Thiên Miêu tinh linh: ...

Cậu nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên đằng sau giá tiền có nét chữ màu đen viết tên hồng trà lạnh (chai lớn), chỉ là trên cái nhãn đó lại là vị trí của chai nước lớn mà thôi.

Mà chai nước lớn 1300ml có giá là 4 tệ.

Tần Gia Thụ nói hết lời thì xoay người rời đi.

Ôn Trĩ Sơ nhìn cái giá kia thật lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!