Đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang…, tiếng lục lạc Thiên nô quen thuộc không ngừng vang lên bên trong địa lao. Ít nhất cũng đã nửa năm rồi nàng không có nghe thấy tiếng lục lạc như vậy, giờ nghe thật chói tai a.
Địa lao của Bạch Minh giáo rất sạch sẽ, không hề ngược đãi tù nhân, đây là điểm khiến nàng hài lòng nhất. Nàng chầm chậm theo sau Đặng Hải Đường. Đặng Hải Đường một thân hỉ y đỏ rực, mà nàng một thân bạch y trắng như tuyết, không biết có thể coi là hồng bạch lưỡng lập hay không?
Thiên nô đứng hai bên đóng cửa sắt nhà lao lại, khi nàng đi qua cánh cửa sắt, chỉ lạnh nhạt quay đầu lại liếc mắt một cái.
Trong một căn phòng giam, có một gã Thiên nô cao lớn đang bị nhốt, hắn chỉ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, không có mở mắt ra nhìn chung quanh.
Một gã Thiên nô khác mở phòng giam kế bên ra để cả hai nàng vào. Đặng Hải Đường hơi bị loạng choạng, nàng đúng lúc đỡ được.
Ầm một tiếng, tiếng xiềng xích khóa cửa nhà giam vang lên.
Đặng Hải Đường căm hận nói: "Đây đúng là muốn đối đầu với Võ lâm trung nguyên đây mà, Giáo chủ Bạch Minh giáo điên rồi sao?"
Giang Vô Ba gục gặc đầu đồng tình, xếp bằng ngồi xuống tựa vào vách căn phòng giam kế bên.
"Giang cô nương, xin lỗi, đã liên lụy ngươi." Đặng Hải Đường thấp giọng nói.
"Cũng không sao.
"Nàng nói. Thiên nô ở phòng giam kế bên nghe thấy thanh âm này, chợt mở bừng mắt dậy, trừng mắt nhìn thân ảnh bạch y sau song sắt."Hiện giờ bọn ta hãy nghĩ cách thoát ra ngoài thôi!
"Đặng Hải Đường cởi xuống bộ hỉ y, sờ soạng khắp nơi tìm chỗ chạy trốn. Giang Vô Ba nháy mắt mấy cái, nhìn tân nương tử này một cách vô cùng hứng thú. Thì ra đây là nữ hiệp giang hồ, rõ ràng ngày đó nàng thấy Hải Đường tiên tử yếu đuối nhỏ nhẹ với Nhàn Vân, hiện giờ chỉ có một thân một mình nên phải tự dựa vào chính mình, mạnh mẽ a! Chỉ là…"Đặng cô nương, ngươi tìm không ra lối thoát đâu, chi bằng đợi người khác đến cứu đi.
"Nàng là ký sinh trùng, đợi người ta tới cứu, giữ sức tốt hơn. Sắc mặt của vị Thiên nô cao lớn kia lại thay đổi liên tục."Đợi người ta tới cứu? Đợi đến khi nào? Rốt cuộc bọn người này muốn gì chứ?"
"Ai nha, Giáo chủ muốn, bất quá chỉ là Hoàng Phủ Vân chết đi sống lại mà thôi." Giang Vô Ba thở dài.
"Hoàng Phủ Vân?"
Đặng Hải Đường kinh ngạc nói: "Là Hộ pháp Bạch Minh giáo đã bị thuốc nổ hại chết nửa năm trước sao?"
"Aizz, đúng vậy." Nàng rũ mắt xuống, thưởng thức đai lưng. "Rất nhiều người cũng không tin nàng ấy đã chết, Giáo chủ Bạch Minh giáo không tin, huynh trưởng của Hạ Dung Hoa cũng không tin. Giáo chủ vẫn luôn luôn chờ, đáng tiếc, hắn bị tẩu hỏa nhập ma, tánh mạng bị đe dọa, sắp chờ không nổi nữa.
Mà Hạ Nguyệt Hoa, cho rằng Hoàng Phủ Vân còn sống, cho nên hắn trở lại Bạch Minh giáo, cam nguyện bị nhốt trong gian địa lao này, hắn cho rằng, chỉ cần nàng ấy còn sống, nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến đây cứu hắn.
Cho dù Thiên Hạ trang có tung tin Hạ Nguyệt Hoa trở về sống ở trong trang, Hoàng Phủ Vân vẫn có thể nhìn ra tất cả."
Đặng Hải Đường ngẩn người, ánh mắt từ trên người Giang Vô Ba chuyển đến nam nhân cao lớn sau song sắt.
"Cô nương.
"nam nhân kia lên tiếng gọi, giọng khàn khàn đầy kích động. Giang Vô Ba vẫn rũ mắt xuống, nói:"Hà Tai, ngươi giở thủ đoạn bày kế đùa giỡn ta sao?"
"Không phải." Sắc mặt hắn vui mừng tràn trề: "Cô nương mềm lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trở về."
"Ta mềm lòng khi nào?
"Nàng lãnh đạm nói. Hắn trầm mặc. Một lát sau, hắn mới nói giọng khàn khàn:"Cô nương, không phải là ta không muốn cứu ngươi…… Hắn là đứa con cuối cùng còn lại của cha ta, cũng chính là đứa con duy nhất, bản tính hắn mềm yếu, ý chí không mạnh mẽ như cô nương.
Ta nghĩ, cô nương tuyệt sẽ không bỏ qua một sinh cơ nào, cho dù là rơi xuống vực thẳm, hoặc bị loạn đao chém, chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ không buông tay. Cho nên, ta……định cứu hắn trước, sau đó sẽ xuống vực thẳm tìm cô nương…… Nhưng chỉ còn lại thi thể, vòng Thiên nô và thanh ngọc tiêu.
"Những chữ cuối, giọng hắn tràn ngập đau xót. Đặng Hải Đường trừng lớn mắt."Ngươi là Hoàng Phủ Vân? Không đúng, rõ ràng Hoàng Phủ Vân không có lớn như vậy, mà mặt của nàng ấy cũng có hình xăm a."
"Ta sợ đau, không muốn xăm. Đó là vẽ." Giang Vô Ba thản nhiên thừa nhận.
"Nhưng, nhưng còn vòng Thiên nô suốt đời không thể tháo ra……"
"Mười bốn tuổi ta đã cởi ra được, nhưng sợ người khác phát hiện nên vẫn đeo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!