Chương 382: Kẻ đi săn

Pháp bảo thượng phẩm của Vạn Niên Thanh lất phất rơi rụng theo gió, rải rác trên khắp bầu trời. Trên nền đất trắng xóa, thân hình Vạn Niên Thanh bầy nhầy không còn rõ ràng, tứ chi đứt đoạn mỗi chỗ một ngả.

Mãi một lát sau, mới có một âm thanh hờn dỗi gần đó vang lên:

"Móa nó hên thế chứ lị, may mà trước khi tới đây ta dùng thi pháp Hoán Vị Trùng Lai, không thì vừa rồi đã chết mất xác rồi. Hú hồn!"

Người vừa nói từ từ bước ra, dáng vẻ thiếu nữ không cao, tướng nàng mập mạp trăm cân có dư, trên thân một bộ áo dài bó sát, tuổi tác chưa ngoài mười lăm, mái tóc thắt thành hai bím quấn nơ trên đầu.

Nàng ta đi chân trần bước quanh cái xác Vạn Niên Thanh, vừa nhìn vừa lau mồ hôi trên trán, miệng chép chép thủ thỉ:

"Ngươi sống mà không biết hành thiện tích đức, khi chết thân thể bị chia năm sẻ bảy cũng là chẳng oan. Để cảm ơn ngươi đã thế thân cứu mạng, sau này nếu gặp được người nhà của ngươi, ta nhất định sẽ tiễn hết một loạt xuống dưới đó, cho con cháu đoàn tụ tha hồ sum vầy. Nhất chí thế nhé!"

Quả nhiên nữ tử này thần trí không được bình thường, đủ thấy pháp môn tà công mặc dù tiến bộ thần tốc, song cái giá để trả vẫn khiến người ta phải quan ngại sâu sắc.

Thu hồi lại tâm tình, bỗng chốc nữ tử nộ vẻ ghét bỏ ra mặt, nàng ta giận giữ tốc váy mắng vốn:

"Lão già khốn khiếp, ngươi nghĩ ta là con nai ngơ ngác không biết gì mà mặc sức săn bắn sao? Để rồi xem hươu chết về tay ai cho biết!"

Nói xong, nàng ta uốn lưỡi há miệng nhổ ra một đoàn tinh huyết. Thuận tay khua thanh Hành Thần Bổng mấy cái, lập tức dưới chân nàng đã hình thành một vòng huyết trận đồ.

Tiếp đó nàng ta lấy ra bảy thanh Hắc Bổng, hình thù hao hao như nhau, đặt theo bảy phượng vị xung quanh. Mỗi thanh bổng kia lại được nàng ta dung hòa một giọt tinh huyết, bên dưới huyết trận đồ không ngừng tỏa ra hắc hỏa bừng bừng thiêu đốt.

Gần qua nửa giờ thi pháp, huyết trận đồ đã biến mất. Mà thanh hắc bổng lại biến thành bảy cái nhân hình, không ngừng chơi đùa trong gió.

Mỗi nhân hình là một đứa nhỏ bé bằng nắm tay, bọn nó một màu huyết sắc, không có thân dưới, chỉ có đôi mắt một màu lam quang.

Làm xong cả thảy, nàng ta vẫy túi linh thú, thả ra một đầu cẩu. Con thú này, hình dáng đúng là một con linh cẩu, không sai biệt.

Nữ tử vỗ vỗ đầu chó, một tay chỉ vào nơi tàn tích vụ nổ còn lại ra lệnh:

"Ngươi coi ngửi thử xem, cái thứ này là từ đâu bay đến?"

Chờ cho con thú ngửi qua ngửi lại một hồi lâu, nàng ta sốt ruột tiến đến vỗ thêm mấy cái, miệng không ngừng phàn nàn:

"Ngửi nhanh nhanh cái mũi lên xem nào, coi chừng hỏng việc thì mấy bữa nữa đến xương chó ngươi cũng không có mà gặm đâu!"

Linh cẩu ra điều ủy khuất lắm, nhưng nó chịu lâu thành quen, chẳng dám so đo.

Ngửi qua một hồi đã xác định rõ ràng vị trí, đầu cầu ngước lên nhìn thiếu nữ, bắt đầu rên rỉ ra hiệu.

Nữ tử gật gật đầu, cái hiểu cái không. Mãi sau sốt hết cả ruột, nàng vỗ cho vài cái ra lệnh:

"Ngươi nói tiếng nhân hình đi, nói khẩu hình cẩu thì làm sao ta hiểu cho được!"

Đầu linh cẩu thỏ thẻ, giọng ồm ồm:

"Chủ nhân, lần trước người kêu ta nói lắm liền cấm ta nói chuyện, người quên rồi sao?"

Nữ tử cười xòa, nàng khua khua tay đáp:

"À ờ có chuyện vậy sao? Thôi lần này ta cho phép ngươi nói đấy. Nhưng mà nhớ nói ít thôi, đừng làm ta nhức cái đầu là được!"

Được chủ nhân gia ơn, linh cẩu hứng chí lắm. Nó không ngừng ve vẩy cái đuôi, bộ dáng cao đầu ngẩng cổ mà hướng một phương dõng dạc nói:

"Chủ nhân, thứ tàn dư này bay đến từ hướng kia, theo phán đoán của ta thì chỉ cách đây ước chừng ngàn dặm!"

Sau đó ngẫm nghĩ sao, nó híp mắt giơ chân hiến kế:

"Nhưng mà chủ nhân à, kẻ địch lần này cường đại lắm đấy, e rất khó nhằn. Nếu có thể, ta xin đề xuất người nên dùng mỹ nhân kế. Giống như lần trước, chơi xong liền đến phiên ta. Hắc hắc…!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!