Chương 34: (Vô Đề)

20

Trên xe ngựa trở về, suốt chặng đường không nói lời nào.

Mấy ngày nay ta luôn tránh mặt hắn, giờ đây mọi chuyện cuối cùng cũng đã xử lý xong, cũng đến lúc phải thẳng thắn nói rõ.

Ta dặn Hổ Phách chuẩn bị cơm nước, và cùng hắn lặng lẽ dùng bữa.

"Hôm nay thời tiết đẹp, vương gia có muốn cùng thiếp đi dạo trong vườn không?" Ta quay người mỉm cười nói với hắn.

"Được." Nhiếp Hàn Sơn nhìn ta cười, hiếm khi lộ ra chút ý cười.

Ta đưa tay về phía hắn, hai tay nắm chặt nhau.

Cảnh sắc trong vườn rất đẹp, nhưng ta và hắn rất ít khi đến đây.

Rời xa những người hầu theo sau, chúng ta đi bên nhau trên con đường lát đá xanh.

Không ai nói gì, hoa nở rực rỡ, cảnh sắc ngập tràn.

Đột nhiên, hắn phá vỡ sự im lặng này: "Ta có thể để ông ấy sống."

Hắn không nhắc đến tên, nhưng ta hiểu, chỉ là không cần thiết.

"Đa tạ vương gia, chỉ là... người làm sai, rốt cuộc cũng phải trả giá, hơn nữa cha thiếp chưa chắc đã muốn sống, có thể giữ được toàn thây đã là tốt lắm rồi." Ta lắc đầu.

"Vi Vi, nàng có... hận ta không?"

"Không hận, chỉ là thiếp có một chuyện muốn cầu xin vương gia."

"Chuyện gì?"

Ta dừng bước, nghiêng người, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: "Vương gia hãy thông báo với bên ngoài rằng thiếp đã bệnh mà qua đời, từ nay về sau, trên đời không còn Tự Như Vi nữa."

Hắn nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, im lặng hồi lâu, rồi nói: "Nàng muốn đi?"

Ta cúi đầu: "Đúng vậy."

"Tại sao? Những việc nhạc phụ làm..."

Hắn chưa nói hết, ta đã ngắt lời: "Không phải."

Ta lắc đầu, nhìn hắn càng thêm dịu dàng: "Vương gia cũng rõ mà, đúng không? Giữa ta và ngài có quá nhiều nghi ngờ, thử thách và tính toán."

"Cuộc hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là một cuộc giao dịch cân đo lợi ích, vì vậy vào ngày đại hôn, vương gia mới bỏ mặc thiếp trước mặt quan khách, ngài chắc chắn biết rõ Liễu di nương chỉ là mượn thế làm cao, nhưng ngài đầy đề phòng với thiếp, sau đó nhiều lần dùng Liễu di nương để thử thách thiếp."

"Lúc đó ta chưa hiểu nàng, cuộc hôn nhân này lại quá kỳ lạ, còn thân phận của cha nàng quá đặc biệt, trước đây ông ấy cũng từng lôi kéo ta, Bắc Cương khi đó đang trong thời kỳ nhiều biến động, ta không thể không nghĩ nhiều." hắn giải thích rất vội vàng.

Ta cười: "Vương gia, thiếp nói vậy không phải trách ngài, đặt mình vào vị trí của ngài, nếu là thiếp, e rằng cũng sẽ làm như ngài. Ngài làm vậy, nói cho cùng cũng không phải không có lợi cho thiếp, sự lạnh nhạt của ngài ít nhất cũng cho thiếp mấy năm yên ổn."

"Nhưng thực ra, từ bây giờ nhìn lại, vương gia cũng không sai, sự xuất hiện của thiếp vốn dĩ đã mang mục đích, là để lợi dụng ngài."

"Dù là vậy, nhưng nàng không giống họ."

"Vậy sao? Thiếp không nghĩ chúng ta có gì khác biệt." Ta dừng lại: "Thiếp và ngài."

Hắn khẽ giật mình.

Ta cười nhẹ, tiếp tục: "Thiếp rất cảm kích vương gia trong thời gian này đối xử tốt với thiếp, đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong những năm tháng cô đơn khi thiếp làm vợ ngài. Chỉ là trong sự tốt bụng của vương gia với thiếp, cũng có nhiều tư lợi. Vương gia từ đầu đã không muốn Thái tử hoặc Thập tam hoàng tử lên ngôi, ngài trông như chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng cũng từng bước mượn thế dẫn dắt, nếu không Thập tam hoàng tử sẽ không mạo hiểm, như phụ thân thiếp, người thận trọng như vậy cũng sẽ không hành động liều lĩnh, chọn cách thức quá khích như vậy, và mục đích cuối cùng của ngài là người ngồi trên ngai vàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!