Chương 11: (Vô Đề)

6

Cuối cùng đến trước cổng phủ, Nhiếp Hàn Sơn thuận thế bế ta xuống ngựa.

Ta vội vàng lùi lại vài bước, đưa tay chỉnh lại tóc mai không tự nhiên: "Cảm ơn."

Hắn không có phản ứng gì, chỉ ném dây cương cho thân binh đi theo sau.

"Ta đói rồi, có gì ăn không? Ta muốn ăn bánh bao."

"Có ngay đây." Ta vội vàng đáp.

Nhiếp Hàn Sơn không thích người hầu hạ, trong phủ cơ bản cũng không có mấy hạ nhân, người chịu trách nhiệm nấu nướng là Vương thẩm đã bị bỏ lại phía sau, còn ta đến đây cũng không mang theo nhiều người.

Hổ Phách bước nhanh, vội vàng trở về cũng thở hổn hển.

Ta mặc tạp dề, lấy một chiếc ghế nhỏ cho nàng ngồi rửa rau, tự mình nhào bột.

Ở kinh thành, tiểu thư của các gia đình lớn có hạ nhân phục vụ, tất nhiên không cần xuống bếp, thậm chí nhiều người còn coi việc nấu nướng là xấu hổ, cho rằng mùi khói lửa sẽ làm vàng da mặt được bảo dưỡng kỹ càng.

Chỉ là ở nhà ta thì khác.

Mẫu thân rất thích nấu ăn, đặc biệt là nấu cho phụ thân ăn, bà nói thích nhìn phụ thân ăn đồ bà nấu, bà cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi còn nhỏ ta hay nằm bò trên bếp, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì hơi nóng của mẫu thân, cảm thấy lúc đó bà còn đẹp hơn khi trang điểm lộng lẫy.

"Tiểu thư, xong rồi." Hổ Phách nghỉ một lúc rồi nói.

"Tốt, giúp ta băm nhân thịt."

Biên cương nhiều thịt dê, ta nghĩ có lẽ hắn đã ăn chán rồi, nên lấy thêm một ít thịt heo, trộn với cải thảo làm hai loại nhân, dùng xương dê nấu nước dùng.

Khi bánh bao chín đã là nửa giờ sau.

Ta dẫn Hổ Phách mang bánh bao qua.

Nhiếp Hàn Sơn đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, ngay cả quần áo cũng chưa cởi.

Khi ta vào, hắn cũng không tỉnh.

Hổ Phách đặt đĩa bánh bao nóng hổi lên bàn.

Ta vẫy tay, ra hiệu cho nàng ra ngoài.

Hổ Phách lo lắng nhìn ta một cái, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn lui ra.

Ta đi tới, đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn.

Dung mạo vẫn như xưa, nhưng cả người trông phờ phạc hơn nhiều, dưới cằm đã mọc một lớp râu mỏng, dưới mắt còn có quầng thâm.

Có thể thấy, hắn mấy ngày nay chắc là không nghỉ ngơi nhiều.

Mặc dù giữa chúng ta có nhiều điều khó nói, nhiều người ở kinh thành nghĩ rằng hắn đối xử không tốt với ta, nhưng lúc này ta dường như cũng không thể nói lời oán trách hay trách móc gì.

Ta và hàng triệu dân chúng trong Đại Hạ triều có thể an yên sống trong nhà đều nhờ có những người đứng ở tiền tuyến ngăn chặn đao kiếm.

Ta cúi mắt xuống, đưa tay đẩy vai hắn: "Vương gia, Vương gia, bánh bao chín rồi."

Người trên giường chậm rãi mở mắt, trong mắt vẫn còn chút mơ màng, nhưng ngay lập tức trở nên tỉnh táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!