Chương 84: Vinh hạnh

Cố Nhược ngồi rất gần cửa sổ, Khương Tân Nhiễm ngồi trong lòng cô ấy, nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, từng đám như kẹo bông gòn lướt qua trước mắt, ánh sáng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng vào từ tấm kính trong suốt, vừa vặn chiếu lên xương quai xanh của Khương Tân Nhiễm.

Đoạn xương quai xanh tinh xảo hõm sâu tạo thành một vùng bóng tối sẫm màu, càng tôn lên vẻ trắng muốt gần như trong suốt của xương cốt thanh mảnh nhô ra.

Cố Nhược nhìn vào mắt nàng, hít sâu một hơi, gần như ngay lập tức cúi đầu xuống, quyến luyến bên xương quai xanh nàng.

Lưng Khương Tân Nhiễm dựa vào lồng ngực Cố Nhược, Cố Nhược ôm chặt cổ tay nàng, vòng tay từ phía sau ôm lấy cọ cằm vào hõm cổ nàng. Khương Tân Nhiễm bị cô ấy vây chặt không thể động đậy đành ngửa cổ lên cao mặc cô ấy hôn, lông mi nàng dưới ánh nắng nhuộm màu vàng óng, run rẩy khẽ khàng, mềm mại xinh đẹp.

Máy bay xuyên qua những tầng mây, khoảng cách đến mặt trời trở nên cực kỳ gần như thể có thể hái sao trên trời. Khoang máy bay sáng trưng, giữa ban ngày ban mặt, tuy biết ở độ cao vạn mét không ai có thể nhìn thấy nhưng ánh sáng chói chang vẫn khiến Khương Tân Nhiễm theo bản năng căng thẳng, bất an siết chặt cánh tay Cố Nhược.

Càng căng thẳng, sự chú ý càng tập trung. Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược ôm chặt trong lòng, từng cử động nhỏ nhất của Cố Nhược qua cảm nhận của Khương Tân Nhiễm đều bị phóng đại lên hàng chục lần, rõ ràng mồn một.

Khương Tân Nhiễm bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm chói mắt, xấu hổ nhắm chặt mắt, sợ hãi quay người ôm lấy Cố Nhược, vùi mặt vào vai cô ấy, tự lừa dối mình như đà điểu chỉ để lộ phần gáy đỏ ửng mềm mại ra ngoài.

Khiến Cố Nhược lại muốn hôn lên gáy nàng, nàng lại càng rúc sâu vào lòng Cố Nhược.

"Nhiễm Nhiễm, nhìn chị đi." Cố Nhược kìm nén nụ cười trêu chọc, cố ý muốn Khương Tân Nhiễm mở mắt.

Khương Tân Nhiễm nhận ra mưu kế của cô ấy, cọ vào hõm xương quai xanh của cô ấy, chỉ lắc đầu, chân tóc mềm mại khiến cổ Cố Nhược ngứa ngáy muốn cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khương Tân Nhiễm tai áp vào ngực cô ấy lắng nghe, tiếng tim đập thình thịch, vừa trầm vừa mạnh, vành tai nàng càng nóng bừng hơn.

"Nhiễm Nhiễm, chị yêu em."

Cố Nhược lại chọn đúng lúc này để nói lời yêu.

Khương Tân Nhiễm nghe thấy tai khẽ động đậy như con chuột hamster mò mẫm lên mặt Cố Nhược, nâng mặt cô ấy lên hôn một cái, lẩm bẩm câu "Em cũng yêu chị", rồi lại cảnh giác rụt về.

Hành động nũng nịu ấy khiến Cố Nhược mềm lòng, ôm Khương Tân Nhiễm cười tươi tắn.

Cố Nhược có ý đồ xấu, khi thực sự làm càn lại cố tình nâng mặt Khương Tân Nhiễm lên đặt bên cổ mình, cố ý v**t v* khóe môi nàng, bắt nàng nhìn mặt trời bên ngoài. Khương Tân Nhiễm đỏ mặt, nhíu mày, hàm răng trắng như muốn cắn bật máu môi, khom người trốn trong lòng Cố Nhược, trong cổ họng bật ra tiếng khóc thút thít như một chú mèo con chưa cai sữa, giận dữ véo cánh tay Cố Nhược, dùng hết sức lực, khóe mắt đỏ hoe nhắm chặt cũng rịn ra nước mắt.

Cố Nhược sì một tiếng, nhíu mày cười khổ.

Cú nhéo của Khương Tân Nhiễm không hề nương tay, thật sự làm cô ấy đau chết đi được.

Cũng may Cố Nhược có sức chịu đựng tốt như vậy, chỉ sì một tiếng là kiềm chế được.

Nhưng cũng thật vui sướng, lúc này, chút đau đớn này quả thực là tô điểm thêm cho niềm vui. Cố Nhược ôm Khương Tân Nhiễm, tim đập thình thịch lên đến một trăm năm mươi, hai con mắt hưng phấn như hai quả cầu lửa, bùng cháy dữ dội.

Máy bay xuyên qua một đám mây dày, khoang máy bay tối sầm lại, Khương Tân Nhiễm cũng thả lỏng cánh tay như vừa chạy xong một cuộc marathon lười biếng dựa vào người Cố Nhược, há miệng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.

Đợi khi máy bay xuyên qua tầng mây, khoang máy bay lại sáng bừng lên, chỉ thấy những giọt mồ hôi li ti trên thái dương Khương Tân Nhiễm, dưới ánh mặt trời trong suốt như pha lê.

Sau trận náo loạn ấy, Khương Tân Nhiễm hoàn toàn hết buồn ngủ, thể lực nhanh chóng cạn kiệt nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn nhiều. Sau khi xuống máy bay, nàng cùng Cố Nhược chuyển đến căn nhà mới.

Trời đã tối, cấu trúc bên ngoài căn nhà mới không nhìn rõ, nhưng vào bên trong xem xét lại đẹp hơn cả trong ảnh chụp, lò sưởi trong phòng khách kia Khương Tân Nhiễm chỉ từng thấy trong những bộ phim cũ.

Căn nhà đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ từ trước, chăn đệm gối đầy đủ. Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược ăn qua loa chút đồ ăn, không cần lo lắng gì cả, nằm xuống là ngủ một giấc đến sáng bảnh mắt, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, múi giờ cứ thế vô thức được điều chỉnh lại.

Sau bữa sáng, hai người ai nấy bận việc riêng. Khương Tân Nhiễm đi trường làm thủ tục, Cố Nhược cũng phải đến tổng công ty. Đứng ở cửa, họ chào nhau: "Đi đường cẩn thận." Rồi tự nhiên trao nhau một nụ hôn, an tâm mỗi người một việc riêng.

Khương Tân Nhiễm không biết Cố Nhược thế nào, nhưng nàng tự mình ngồi trong xe hồi tưởng lại nụ hôn nhẹ nhàng, tự nhiên ấy, không hiểu sao mặt lại nóng bừng, ngại ngùng nghĩ, ăn ý quá, cứ như đã kết hôn nhiều năm rồi vậy.

Bầu trời ở Anh luôn bị mây đen bao phủ, số ngày có thể nhìn thấy mặt trời không nhiều, kém xa so với Lâm Uyên.

May mắn là tháng 8 không phải mùa cao điểm nhập học, thủ tục được giải quyết nhanh chóng, chưa đầy một buổi sáng Khương Tân Nhiễm đã hoàn tất mọi thủ tục nhập học, có thể thoải mái dạo chơi trong khuôn viên trường.

Kiến trúc các trường đại học ở Anh khác với Lâm Uyên, những ngôi trường trăm năm tuổi, phong cách kiến trúc được kế thừa từ thế kỷ 18 mang một vẻ cổ kính, mộc mạc đặc trưng của phương Tây. Cây cỏ xung quanh cũng rất khác biệt so với Lâm Uyên, tạo cho người ta cảm giác như đang đi trong một bức tranh sơn dầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!