Chương 8: Đau lòng

Cố Nhược cố ý nghiêng người đến gần khuôn mặt Khương Tân Nhiễm nhưng cô cũng không có tâm tư cố ý câu dẫn, chẳng qua bộ dạng ngây ngốc của Khương Tân Nhiễm ngay cả mắt cũng không chớp kia rất thú vị, nên cô muốn tới gần để nhìn kỹ hơn.

Cố Nhược biết Khương Tân Nhiễm có sức hấp dẫn đối với cô, nhưng mà sức hấp dẫn của bản thân mình đối với Khương Tân Nhiễm thì cô vẫn trong giai đoạn không biết rõ. Chung quy cách đây rất lâu, hầu hết thời điểm cô đều không có cách nào kiềm chế được với Khương Tân Nhiễm, nhưng Khương Tân Nhiễm lúc nào cũng ỡm ờ.

Khoảng cách quá gần, mới vừa không chú ý một chút thì chóp mũi hai người cũng đã chạm vào nhau, đáy mắt Khương Tân Nhiễm rất sáng, đôi mắt trong suốt phản chiếu gương mặt Cố Nhược.

Mắt Cố Nhược quá đẹp, hốc mắt sâu và đuôi mắt hẹp dài, bình thường lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng làm người ta có loại cảm giác khó gần, nhưng một khi hạ thấp tầm mắt nhìn thẳng như bây giờ thì lại tăng thêm một cỗ thâm tình khiến người ta muốn rơi vào.

Khương Tân Nhiễm nuốt nước miếng một cái, hỏi Cố Nhược đang nhìn cái gì.

Ánh mắt Cố Nhược chăm chú nhìn nàng sâu xa nói: "Nhìn mắt em."

Tầm mắt Khương Tân Nhiễm nhìn qua chỗ khác, "Nhìn mắt tôi làm gì."

Nhìn xem trong mắt em có tôi hay không.

Không chỉ có, mà còn chứa đầy, trong đôi mắt tròn xoe thủy chung kia, ngoại trừ Cố Nhược ra, ai cũng không vào được.

Cố Nhược rất thích thời điểm ánh mắt Khương Tân Nhiễm chỉ có cô, đáng tiếc thời gian quá ít, chỉ cần Cố Nhược lui về sau hai ba bước thì sức nặng của cô trong mắt Khương Tân Nhiễm lập tức hạ xuống, khi ấy trong mắt Khương Tân Nhiễm sẽ chứa những thứ khác, sự chú ý sẽ bị thu hút bởi người khác ngoại trừ cô ra.

Cố Nhược lui về phía sau khiến cho phần lớn không khí tràn vào giữa hai người, đáy lòng Khương Tân Nhiễm hơi thả lỏng, trong mắt nàng che giấu sự thất vọng thoáng qua.

"Tôi... Tôi đi tắm." Nàng cầm áo ngủ lên, vọt vào phòng tắm.

Lúc nước nóng đổ lên người, trong đầu nàng nhớ mãi dáng vẻ mềm mại của Cố Nhược trong chiếc váy lụa trắng.

Đột nhiên không khỏi nóng ran.

Khương Tân Nhiễm hốt hoảng vội vàng tắm rửa.

Nàng không dám ở lại phòng tắm lâu, sợ mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát nên nàng vội vã lau sạch nước, mặc xong đồ ngủ liền đi ra.

Áo ngủ của Khương Tân Nhiễm không phong tình giống như Cố Nhược, chỉ là một chiếc áo phông rộng cùng với quần ngắn cotton. Áo là T

-shirt kỉ niệm được nhà tài trợ tặng khi nàng còn là tình nguyện viên trong khoa, tên của hoạt đ*ng t*nh nguyện lần đó được in ở mặt trước, phía sau in logo của nhà tài trợ. Lúc đấy Khương Tân Nhiễm là người cuối cùng nhận được, chỉ còn dư lại một size XXL, nàng mặc trên người không giống áo phông, ngược lại giống như chiếc váy oversize nhìn rất trống trải, bất quá bởi vì được làm bằng bông thuần nên rất thoải mái.

Chiếc áo kỷ niệm này đã mặc được mấy năm, cổ áo vốn rộng đã sớm bị trễ xuống không giữ được bả vai, không cẩn thận sẽ bị tụt xuống. Khương Tân Nhiễm mới vừa mặc vào đã hối hận, ngẫm lại về chiếc váy ngủ của Cố Nhược khiến người ta tăng vọt adrenalin, rồi nhìn lại bản thân nàng một chút, T

-shirt rộng rãi và quần ngắn, nào có nửa điểm khiến người ta có d*c v*ng muốn xé nó ra.

Quả thực Khương Tân Nhiễm đánh giá thấp mị lực của mình, đừng nói chỉ là T

-shirt rộng rãi và quần ngắn, nàng chỉ cần mặc giẻ lau đi ra thì cũng có thể làm tâm can Cố Nhược h*m m**n đến run lẩy bẩy.

Đôi mắt nàng ngấn nước, bờ vai dưới cổ áo rộng thùng thình trắng như tuyết, chưa kể đến đôi chân thon dài dưới ống quần trống rỗng.

Phút chốc ánh mắt Cố Nhược thậm chí có chút bế tắc, mất rất nhiều công sức ánh mắt cô mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn đi chỗ khác.

"Không phải đã nói cô ngủ trên giường còn tôi ngủ dưới đất sao, làm sao cô lại chạy xuống đất nằm." Khương Tân Nhiễm đi tới trước mặt Cố Nhược rồi đứng lại.

Cố Nhược lúc này đang ngồi trên chăn nệm Khương Tân Nhiễm đã trải, cầm ipad kiểm tra email công việc, Khương Tân Nhiễm cao lớn đứng trước mặt cô, mắt cá chân nàng trắng sáng lộ ra trước mắt cô, bàn tay cô cầm ipad rõ ràng run một cái, thiếu chút nữa làm rớt ipad xuống sàn.

"Giường quá mềm, tôi thích ngủ dưới đất." Cố Nhược trả lời tỉnh bơ, giọng nói nghe rất bình tĩnh.

"Nói dối." Khương Tân Nhiễm lập tức chọc thủng cô, "Chẳng lẽ cô ở một mình cũng ngủ dưới đất sao?"

Cố Nhược để ipad ở bên cạnh gối, giương mắt nói: "Đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, mau đi ngủ đi."

Cô cúi đầu cũng còn tốt, mà cô vừa nhấc cằm lên như vậy thì phong cảnh phía dưới thấy rõ mồn một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!