Chương 6: Đau dạ dày

Điều kiện bệnh viện đại học khá đơn sơ, không có nhiều thiết bị chẩn đoán điều trị, chỉ có một bác sĩ trực, đơn giản hỏi thăm vị trí đau dạ dày và triệu chứng đau của Khương Tân Nhiễm một chút, cùng với các chất gây dị ứng và tiền sử thuốc đã sử dụng, đồng thời cho nàng thuốc làm trung hòa axit dạ dày coi như xong chuyện.

Ngành của Khương Tân Nhiễm cũng có khóa học cơ bản về y học, những thứ chẩn đoán này nàng căn bản không cần bác sĩ trực, bản thân cũng đã sớm làm.

Lần này Cố Nhược đối với chẩn đoán qua loa rất bất mãn, chuẩn bị mang Khương Tân Nhiễm qua bệnh viện chính quy, không kiểm tra toàn thân thì ít nhất cũng phải nội soi dạ dày.

"Được rồi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một ngày, cô cũng đừng dày vò tôi." Khương Tân Nhiễm nằm nghỉ ngơi trên giường đơn nhỏ trong bệnh viện đại học, hai cánh tay ôm bụng, sắc mặt vẫn yếu ớt như cũ, nhưng mà so với ở hội trường thì nàng đã tốt hơn nhiều, "Tháng trước tôi vừa mới nội soi dạ dày, bác sĩ nói không có sao, chỉ bị viêm dạ dày bên ngoài thôi, bệnh cũ. Hơn nữa cô cũng không phải không biết chuyện gì xảy ra sau khi nội soi dạ dày.

Cầm một cái ống vừa to vừa dài đâm thẳng từ miệng vào bên trong dạ dày."

Bởi vì cái bệnh dạ dày cũ này, hằng năm Khương Tân Nhiễm phải đi nội soi dạ dày định kỳ, cũng bởi vì không có ai đi theo nàng vào bệnh viện, không thể không đau, mỗi lần nàng đều phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, nội soi dạ dày xong tựa như đi qua quỷ môn quan một lần, đứng cũng không vững, ước chừng nàng phải ngồi trong bệnh viện hơn nửa tiếng thì người mới có khí lực quay trở lại trường lần nữa.

Nội soi dạ dày hằng năm chẳng khác nào ác mộng, trong lòng Khương Tân Nhiễm vẫn còn sợ hãi, nếu tháng trước kiểm tra không sao thì tháng này có đánh chết nàng cũng không đi, đầu lắc như trống, nàng lầm bầm tự nhủ, "Cô đứng nói chuyện sẽ không đau eo, nhưng mà người chịu tội là tôi... Đầu dò cắm thẳng vào cổ họng, mạnh mẽ khuấy đảo trong dạ dày..."

Nhìn dáng vẻ nàng cực kỳ sợ hãi, nàng vừa nói chuyện, đầu gối trước ngực lại rụt một cái.

Khương Tân Nhiễm không phải là người thích kể khổ, quá quái đản, sẽ chỉ làm cho người khác chế nhạo. Hôm nay nàng thất thường nói nhiều như vậy, đại khái bởi vì thân thể đau đớn thì lòng cũng yếu mềm nên chính nàng cũng không ý thức được, uể oải nâng mí mắt nhìn Cố Nhược, ngay sau đó nàng ngậm miệng không nói nữa.

Cố Nhược vẫn luôn im lặng không lên tiếng đứng bên mép giường nàng, cô rũ mắt yên lặng nghe, nghe nàng nói ngắn gọn chi tiết vài chỗ, trái tim hung hăng bị xé, cảm động lây.

Làm sao không biết chứ?

Năm ấy Cố Nhược ở đó cô cũng là đi cùng nàng.

Khi đó hai người đều là học sinh nghèo, một lần nàng đau dạ dày chính là một tháng tiền sinh sống của các cô, cũng như thông thường, sau khi Khương Tân Nhiễm uống nước Barium lè lưỡi về phía Cố Nhược, "Thật là khó uống, toàn bộ miệng em tê rần rồi."

Cố Nhược không làm gì được, đành phải siết chặt tay nàng hơn, "Kiên nhẫn một chút, kiểm tra xong chúng ta đi ăn liền."

Sau đó Cố Nhược liền trơ mắt nhìn Khương Tân Nhiễm ở trên bàn, một giây trước còn cười nói đừng lo lắng, một giây sau chân mày nàng lập tức thống khổ nhíu lại, bởi vì đau đớn và khó chịu mà nôn ói.

Xuống bàn cả người nàng đều run lẩy bẩy, nàng bám lấy cánh tay lạnh như băng của Cố Nhược, cả nước mắt cũng chảy xuống.

Nhìn người mệt lả, nàng sợ Cố Nhược khó chịu, kiên cường dùng đôi môi tái nhợt cười với cô: "Thấy chưa, em nói không sao đâu, cũng chỉ là vài phút thôi."

Cố Nhược nghe được cắn chặt hàm răng, ép nước mắt trở về, khàn khàn nói: "Chờ bác sĩ xem báo cáo xong, chúng ta lập tức đi ăn ngon đi."

Hai thiếu nữ mười bảy tuổi rúc vào với nhau, cũng không để ý ánh mắt của người khác, tựa như động vật nhỏ bị lạnh sưởi ấm lẫn nhau.

___

Khi đó, các cô là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Thế nên sau này trong lòng Cố Nhược âm thầm thề, muốn trở thành một người đầu đội trời chân đạp đất, muốn thành công thì phải trở nên mạnh hơn, cường đại đến mức đủ để bảo vệ Khương Tân Nhiễm cả đời không bị bất cứ người nào khi dễ.

Thế nhưng, là cô buông tay Khương Tân Nhiễm trước.

Cô không thể thực hiện lời thề của chính cô.

Năm tháng về sau, Khương Tân Nhiễm chỉ có thể một mình thực hiện nội soi dạ dày nho nhỏ.

Một mình nàng đi bệnh viện, nắm lỗ mũi cố nuốt trôi thứ nước Barium khó uống, không thể nhăn mũi phàn nàn với bất kỳ ai, một mình nàng nằm trên bàn mổ đau đớn, một mình tự ôm chặt cánh tay mình lảo đảo đi xuống, một mình trở về ký túc xá trường học.

Bởi vì nàng và Cố Nhược, đều là người không có nhà để về.

Những chuyện này là tử huyệt trong lòng Cố Nhược, không thể đụng vào, đụng vào liền chảy máu.

Ngược lại Khương Tân Nhiễm cảm thấy không có gì, nàng một mình cũng đã quen rồi. Cũng không còn là con nít, chuyện gì mà phải ngạc nhiên.

Nằm một hồi, Khương Tân Nhiễm cảm thấy đau đớn giảm đi không ít, mi tâm như chữ xuyên () cũng dần dần giãn ra. Duy trì một tư thế lâu khiến chân có hơi tê dại, nàng đổi tư thế, duỗi thẳng chân ra, rồi chợt cảm thấy trên bắp chân nàng được bao phủ bởi một bàn tay khô ráo ấm áp, dùng lực đạo vừa phải xoa bóp chân của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!