Khương Tân Nhiễm bị ảnh hưởng bởi thuốc nên không tỉnh táo, nhưng đó là câu nàng muốn nói với Cố Nhược nhất, cuối cùng cũng nói ra nên nàng không còn sức chống cự bản năng của cơ thể nữa, hôn mê bất tỉnh trong lòng Cố Nhược.
Cố Nhược không quan tâm tới điều gì khác nữa, ôm Khương Tân Nhiễm ra khỏi khách sạn rồi lên xe, để tài xế trực tiếp lái tới bệnh viện gần nhất.
Cô để Khương Tân Nhiễm ngồi ở buồng xe sau ôm chặt nàng, không dám buông lỏng tay, lòng như lửa đốt chạy vào bệnh viện đẩy cáng cứu thương của Khương Tân Nhiễm.
Sau khi có kết quả xét nghiệm, coi như vẫn còn chút may mắn là Khương Bội Lan không cho Khương Tân Nhiễm nhiều thuốc, nếu không Khương Tân Nhiễm đã không kiên trì lâu như vậy thuốc mới bắt đầu phát tác.
Chỉ là một chút thuốc, dựa vào khả năng tự chủ của cơ thể Khương Tân Nhiễm thì mấy tiếng sau là có thể tỉnh lại, thương tích trên cơ thể là không đáng kể, không cần can thiệp điều trị khác. Bệnh viện này không lớn, giường bệnh có hạn mà cũng đã đông người, vì thế bác sĩ kiểm tra cho Khương Tân Nhiễm xong thì đề nghị Cố Nhược mang Khương Tân Nhiễm về nhà nghỉ ngơi.
Thế nên Cố Nhược đưa Khương Tân Nhiễm về nhà mình.
Phòng ngủ cô chuẩn bị cho Khương Tân Nhiễm vẫn còn không có gì thay đổi, Cố Nhược thường xuyên vào dọn dẹp, giữ gìn căn phòng ở trạng thái có thể ở được bất cứ lúc nào, chính là để sẽ có một ngày Khương Tân Nhiễm có thể lại trở về.
Cố Nhược ôm Khương Tân Nhiễm vào phòng, nâng gáy nàng lên rồi cẩn thận đặt lên gối, cởi áo khoác và giày của nàng ra, kéo chăn lên rồi nhét góc chăn vào.
Sau đó Cố Nhược dùng hai tay ôm lấy ngón tay của Khương Tân Nhiễm, nửa ngồi nửa quỳ tựa vào một bên mép giường, đem mu bàn tay Khương Tân Nhiễm kề sát khuôn mặt mình, cô nhìn kỹ người đang nằm trên giường mê man đến si mê, hành động không thay đổi.
Khương Tân Nhiễm nằm mấy tiếng, cô liền duy trì tư thế như vậy mấy tiếng, một tấc cũng không rời.
Cô không thể chịu đựng được việc rời đi.
Cô chỉ lo khi Khương Tân Nhiễm mở mắt ra thì mình không bên cạnh nàng.
Tình cảnh sáu năm trước đã đau đến thấu ruột gan, cô không muốn nó xảy ra lần nữa.
Khương Tân Nhiễm bị thuốc tác dụng nên rơi vào hôn mê rất lâu, mãi tới lúc trời dần tối, thuốc tan dần đi thì ý thức của Khương Tân Nhiễm mới chậm rãi khôi phục.
Đến khi đèn được mở lên, mí mắt Khương Tân Nhiễm mới run rẩy.
Cố Nhược chợt cảnh giác, trong lòng đầy mong chờ nghiêng người về phía trước kề sát vào đầu Khương Tân Nhiễm.
Sau đó lông mi cô cũng run lên.
Tốc độ tim đập của Cố Nhược thoáng nhanh hơn một chút.
Cuối cùng mí mắt Khương Tân Nhiễm tạo ra một khẽ hở, rất nhanh đã nhắm lại, nhưng lần sau mí mắt nàng lại mở ra, lộ ra con ngươi đen tuyền xinh đẹp.
Đầu óc Khương Tân Nhiễm có chút đờ đẫn, nàng ngơ ngác nhìn trần nhà, rồi đôi mắt lại hướng về bên cạnh, hé mắt nhìn Cố Nhược. Cô liền ghé sát vào cạnh nàng, nhìn qua có chút tiều tụy nhưng vẫn rất xinh đẹp. Khương Tân Nhiễm vừa thấy, trong lòng liền thấy yêu thích.
"Nhược Nhược." Khương Tân Nhiễm nói, mỉm cười với cô.
Nàng vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu còn chưa nhận thức được tình hình của mình, vậy mà khi nhìn thấy Cố Nhược, nàng theo bản năng trở nên vui vẻ, không tự chủ được mà thân mật gọi tên cô, giọng nói mang theo sự mềm mại, nụ cười ngọt ngào tựa như hũ mật ong tan chảy tiến vào lòng Cố Nhược.
Con tim Cố Nhược rung động, theo bản năng "Ôi" một tiếng, đôi mắt cũng cong lên theo nụ cười của nàng, con ngươi đen láy nổi lên một tầng nước sáng lấp lánh, giọng nói cũng có chút nghẹn lại.
Nhưng nụ cười của Khương Tân Nhiễm đột nhiên cứng lại, khuôn mặt nàng trong nháy mắt như không còn một giọt máu, nàng vén chăn ra rồi ngồi dậy trên giường.
Đầu nàng choáng váng, trước mắt quay cuồng, Khương Tân Nhiễm tựa lưng vào tường vài giây rồi mở mắt ra, điều đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra quần áo trên người mình.
Nàng thấy áo khoác mình đã biến mất, trên người chỉ có một chiếc áo mùa thu bó sát, môi nàng trắng bệch nhìn Cố Nhược, giọng nói cũng run cầm cập lên, cực kỳ tuyệt vọng, "Cố Nhược, có phải em bị..."
"Cái gì?" Cố Nhược sửng sốt, lập tức ý thức được lời Khương Tân Nhiễm sắp hỏi, "Không có, đương nhiên là không!" Cố Nhược trả lời lập tức, ngồi một bên mép giường ôm lấy nửa vai nàng, kéo nửa người nàng vào lòng mình mà động viên: "Nhiễm Nhiễm, không có chuyện gì xảy ra cả, đừng lo lắng, có chị ở đây rồi..."
Cố Nhược ôm Khương Tân Nhiễm, nắm lấy tay nàng đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn những đốt ngón tay nàng, "Không ai có thể tổn thương em, có chị đây rồi."
Khương Tân Nhiễm tựa trán vào hõm vai Cố Nhược, đỉnh đầu cọ vào cổ Cố Nhược, tóc xù lên giống như một con thú nhỏ.
Không có nơi nào khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn vòng tay của Cố Nhược, nàng dựa vào cô, tất cả mọi sự kinh hoảng sợ hãi đều trở nên yên tĩnh và bình ổn lại, trong nháy mắt, nàng chậm rãi nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!