Nhờ có đoạn tin nhắn không đầu không đuôi của Cố Nhược mà Khương Tân Nhiễm ăn bánh quy cũng bị nghẹn đến nỗi trợn trắng cả mắt, nàng ngửa cổ đổ hơn nửa ly nước lạnh vào cổ họng, chỉ chốc lát sau, dạ dày nàng bắt đầu mơ hồ đau.
Bệnh dạ dày của nàng cũng là bệnh cũ, khi còn nhỏ không có ai quản nên ăn quà vặt không tiết chế liền khiến dạ dày yếu ớt bị hủy hoại. Năm lớp sáu tiểu học nàng đã bắt đầu đau dạ dày rồi liên tục đau đến tận bây giờ, bao tử thành thủy tinh, không thể ăn lạnh, không thể ăn cay, không thể ăn chua, tóm lại tất cả những thứ có thể gây kích ứng niêm mạc dạ dày nàng đều không thể ăn.
Trước khi cái nóng tháng chín qua đi, trước đó Khương Tân Nhiễm uống nước sôi để nguội vẫn còn tốt, sau đó liền có mấy phần phóng túng, không nghĩ tới hôm nay đã trúng chiêu.
Hai tay nàng đè bụng nằm ở trên bàn sách, âm thầm mắng Cố Nhược đáng chết, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt Cố Nhược khóc khóc trên điện thoại kia, dạ dày càng đau hơn, tựa như ngay cả ruột trong khoang bụng bị người đánh chết.
Cũng may là sáng hôm nay nàng không có lớp, nàng mở ngăn kéo lấy thuốc dạ dày thường dùng ra, ném hai viên vào trong miệng, bưng ly chuẩn bị uống nước, nhớ tới bệnh dạ dày của mình phát tác cũng bởi do nước lạnh nên nàng không dám tìm chỗ chết nữa, trực tiếp bướng bỉnh nuốt hai viên con nhộng xuống.
Cái loại bệnh dạ dày này, lúc chưa phát tác người như không có chuyện gì, một khi đau thật khiến cho người khác sống không bằng chết.
Uống thuốc xong, Khương Tân Nhiễm ôm eo bò lên giường định đi ngủ một lát. Kết quả vừa mới nằm xuống không tới năm phút thì điện thoại di động bên gối lại vang lên.
Nếu như là Cố Nhược, thì nàng sẽ đem dãy số của cô kéo đen.
Nàng giận dỗi cầm điện thoại lên nhìn một cái, không phải Cố Nhược, là thầy của nàng.
Nhắc nhở nàng cần phải đến dự lễ quyên góp. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau thức dậy.....
Lúc Khương Tân Nhiễm chạy tới hội trường thì lễ quyên tặng còn chưa bắt đầu, người của hội học sinh đang bố trí, hàng ghế trước đài chủ tịch đã được ngồi đông đủ nhưng chỉ có ghế chủ tọa chính giữa trống không. Có mấy lãnh đạo nàng biết, còn lại đều là khuôn mặt mới, có lẽ là người từ phía tài trợ.
"Tân Nhiễm! Chỗ này!" Thầy giáo nhanh mắt ngoắc Khương Tân Nhiễm nhìn về phía mình.
Khương Tân Nhiễm định thần nhìn lại, thầy giáo ngồi ở ghế thứ hai trên đài chủ tịch.
Nàng từ từ đi tới, liếc thấy bên tay phải của hắn còn một chỗ trống ở ngoài cùng, là giữ cho Khương Tân Nhiễm.
"Xin lỗi, em bị bệnh mà tôi còn tìm em tới, vất vả cho em rồi." Thầy giáo nhìn sắc mặt tái nhợt của Khương Tân Nhiễm, trong lòng có chút không nỡ, để cho nàng ngồi xuống, còn nói: "Chỉ chống đỡ một lát thôi, chờ phía đầu tư đi thăm quan xong phòng thí nghiệm thì em có thể đi, đoán chừng không tới hai tiếng."
Vừa nói vừa rót cho Khương Tân Nhiễm ly nước ấm.
Khương Tân Nhiễm đau đến ngón tay có chút phát run, nàng bưng ly uống hai ngụm nước ấm, cuối cùng trên môi nàng cũng có chút huyết sắc.
Nàng nằm ở trên bàn một hồi, đột nhiên bên cạnh có trận xao động, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy lãnh đạo nhà trường, người phụ trách tư bản, bao gồm cả thầy mình thần sắc cũng khẩn trương đứng dậy, xem chừng là chủ tịch đã tới.
Khương Tân Nhiễm than thở, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đi theo.
Đúng lúc lại một trận đau nhức ập tới, người nàng phát lạnh, đứng không vững, nàng len lén lấy tay chống bàn.
Thấy đoàn người nghênh đón người nọ vào, dạ dày Khương Tân Nhiễm càng đau đớn.
Tại sao lại là Cố Nhược chứ, nàng đau khổ suy nghĩ.
Cố Nhược thấy nàng rõ ràng cũng sững sờ, trong mắt cô hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh chú ý tới sắc mặt trắng như tờ của Khương Tân Nhiễm, mi tâm cô nhanh chóng xuất hiện một tia vết nứt.
Khương Tân Nhiễm quả thực đau đến mức không còn sức, buổi sáng uống thuốc dạ dày căn bản không có chút tác dụng, không chỉ không giảm đau, ngược lại còn trầm trọng hơn, nàng mệt mỏi cúi thấp đầu, mí mắt rũ xuống, lông mi đem đôi mắt luôn trong veo sạch sẽ che hơn phân nửa, nhìn có chút uể oải.
Tầm mắt Cố Nhược dừng trên người nàng nhiều hơn hai giây.
Lãnh đạo nhà trường là người tinh tường, theo tầm mắt Cố Nhược nhìn về phía Khương Tân Nhiễm, lại nhìn thấy Cố Nhược đã cau mày một chút, cho là vị Cố tổng trẻ tuổi này bày tỏ bất mãn đối với Khương Tân Nhiễm ủ rũ, lập tức đen mặt tới trách mắng: "Vị bạn học này em xảy ra chuyện gì sao? Người trẻ tuổi ủ rũ cúi đầu tinh thần phấn chấn một chút cũng không có! Em có biết thân phận của mình không?
Em là đại diện học sinh ưu tú do giáo sư Lý tự mình đề cử, trong trường hợp này, không riêng gì chính em mà còn đại diện cho mấy chục ngàn cái tên học sinh ở đại học Lâm Uyên chúng ta, khom lưng lưng gù như vậy thì nói cái gì? Em thẳng lưng lên cho tôi!"
Não Khương Tân Nhiễm bị vị lãnh đạo ầm ĩ sắp nổ, không thể không cắn răng thẳng người lên, liên lụy đến vị trí bị đau, giống như bị người dùng giáo đâm lên trên vách dạ dày, mồ hôi lạnh trực tiếp liền rớt trên tay.
Lãnh đạo nhà trường bởi vì mình thuần phục được một học sinh mà dương dương đắc ý, còn muốn giáo huấn thêm mấy câu, chỉ nghe hiệu trưởng bên cạnh ngắn ngủi ho khan một tiếng, hắn cho là hiệu trưởng có phân phó, chân chó xoay người, vừa vặn đối mặt với tầm mắt quét tới nhìn như thờ ơ của Cố Nhược.
Như mới vừa nhận một đao lạnh lùng, xương sống của người lãnh đạo kia toát lên một cỗ khí lạnh, trong nháy mắt có loại ảo giác, vị Cố tổng này chỉ dựa vào ánh mắt có thể đem hắn lột da nạo xương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!