Chương 49: Thổ lộ

Trong phòng khách ngoài mẹ của Khương Tân Nhiễm còn có một người xa lạ khác.

Là một người đàn ông.

Người đàn ông này trông cũng không quá già, nhưng cũng không trẻ, khoảng 27, 28 tuổi, ngoại hình bình thường, ăn mặc lịch sự. Khi thấy Khương Tân Nhiễm, đôi mắt anh ta sáng lên.

"Tân Nhiễm đến rồi sao? Mau lại đây ngồi." Khương Bội Lan cười rạng rỡ đứng dậy đón Khương Tân Nhiễm, "Mẹ với Tiểu Tào đang nói chuyện về con đây... Đúng rồi, hai đứa chưa từng gặp nhau, tới đây để mẹ giới thiệu cho con một chút."

Khương Tân Nhiễm đứng ở cửa không muốn vào, lại bị Khương Bội Lan đẩy vào trong phòng khách, đối diện với người đàn ông xa lạ trước mặt.

Nàng đứng cạnh bàn với vẻ mặt trầm tư, chỉ nghe thấy giọng nói hưng phấn của Khương Bội Lan giới thiệu, "Tân Nhiễm, đây là con trai của bác Tào, tên là Tào Tề Hiền. Cậu ấy là du học sinh của trường đại học danh tiếng, mới về nước cách đây không lâu, nhìn cậu ấy xem, vừa đẹp trai lại vừa có tài."

Người đàn ông tên Tào Tề Hiền nhìn thoáng qua ánh mắt Khương Bội Lan, lập tức hiểu ý bà, hắn mỉm cười ngại ngùng với Khương Tân Nhiễm, nói chuyện lịch sự: "Tân Nhiễm chào em, anh nghe chú Ngô nói với bố anh về em lâu rồi. Hôm nay lẽ ra em phải đoàn tụ với mẹ, anh xin phép vì đã làm phiền em. Thật xin lỗi, chỉ là anh ngưỡng mộ em đã lâu, không nghĩ lại được gặp em theo cách này."

Vừa nói anh ta vừa đưa tay ra muốn nắm lấy tay Khương Tân Nhiễm. Khương Tân Nhiễm không phản ứng lại hắn, chỉ đứng từ xa, nhìn hắn từ trên xuống dưới không giống người tốt chút nào.

Bộ âu phục chỉ có thể che được vẻ ngoài của hắn, chứ không thể che được ánh mắt hay hơi thở của hắn.

Ánh mắt của hắn có vẻ trí thức nhưng quá giả tạo, không lừa được Khương Tân Nhiễm. Phía sau vẻ ngoài nhã nhặn kia, khí chất xảo quyệt gian trá của hắn đều không thể giấu được, trên người hắn toát ra một cảm giác khiến người khác không thoải mái.

Được người như vậy "ngưỡng mộ", Khương Tân Nhiễm chỉ cảm thấy rùng mình.

Không cần nghĩ cũng biết ngưỡng mộ của hắn có ý nghĩa gì.

Vì thế Khương Tân Nhiễm tận lực không chạm vào hắn, tránh xa hắn, trong lòng không thoải mái cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ hướng Khương Bội Lan cười nói: "Mẹ, con vội vàng đi ra ngoài cũng không chú ý ngoại hình. Bây giờ chắc hẳn trông rất lộn xộn, lần đầu gặp khách mà thế này thì không lễ phép lắm, mẹ dẫn con đến phòng vệ sinh để chỉnh trang lại được không?

Con không biết nhà vệ sinh ở đâu."

"Chuyện này..." Khương Bội Lan ngập ngừng nhìn Tào Tề Hiền rồi lại liếc nhìn Khương Tân Nhiễm, không thấy trên mặt nàng có vẻ gì là không vui nên suy nghĩ một chút rồi đồng ý, "Được, mẹ dẫn con đi. Tiểu Tào, thật xin lỗi, phiền cậu ngồi một mình một lúc nhé..."

"A dì đừng khách sáo, đương nhiên Tân Nhiễm rất quan trọng. Hai người cứ đi đi, con gọi vài món ăn ngon, hôm nay là lần đầu gặp Khương Tân Nhiễm nên rất vui vẻ, làm sao cũng phải uống hai ly." Tào Tề Hiền lễ phép cười, thậm chí còn tự mình kéo hai người ra khỏi cửa phòng khách.

Khương Tân Nhiễm chỉ cười qua loa với hắn, rồi không hề đi vệ sinh mà kéo Khương Bội Lan vào một góc yên tĩnh, trầm mặt chất vấn bà: "Chuyện gì thế này?"

"Chuyện gì chứ, Tiểu Tào là người rất tốt mà..." Khương Bội Lan nhìn trái phải rồi mới nói.

Một chút sự vui vẻ khi được đoàn tụ với mẹ của Khương Tân Nhiễm cũng không còn, chỉ còn cảm giác thất vọng sâu sắc khi nhìn vẻ mặt áy náy của Khương Bội Lan, không nhịn được mà hỏi: "Mẹ không phải muốn đón Tết với con một mình sao? Gọi một người như thế đến là có ý gì?"

"Tân Nhiễm đừng vội a, mẹ thật sự không có ý gì khác, mẹ chỉ là muốn chào con thôi..." Khương Bội Lan thấy Khương Tân Nhiễm thật sự tức giận mới vội vàng giải thích: "Con sắp 25 tuổi rồi, đến giờ vẫn còn cô đơn, bên cạnh không có ai chăm sóc. Mẹ cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm con, nên mới sốt ruột chứ? Bố của Tiểu Tào lại là bạn tốt của chú Ngô, mối quan hệ rất tốt!

Nhà Tiểu Tào có tiền, người cũng không tệ, nếu con theo hắn sau này sẽ sống trong nhung lụa, sao vẫn không hài lòng?"

Khương Tân Nhiễm không lên tiếng, chỉ ôm ngực dựa vào tường nghiêng đầu nhìn bà.

Khương Bội Lan thấy nàng không hề động lọng, lại khuyên nhủ: "Phụ nữ chúng ta cả đời không phải chỉ lo cơm ăn áo mặc sao? Con gả vào nhà Tào gia thì sẽ thành tiểu thư, thậm chí không cần phải làm nghề nghiên cứu sinh này nữa, an ổn tận hưởng là được. Không phải tốt hơn hẳn việc con đang phải cực khổ chăm chỉ học tập bây giờ sao? Con nhìn xem người bạn trung học của con, tên Tiểu Ngải đó, lúc trước thông minh hơn con nhiều, nhân lúc còn trẻ đã gả cho người có tiền rồi, không phải bây giờ dễ dàng hơn con gấp vạn lần sao? Tân Nhiễm, sao con không hiểu?"

Khương Tân Nhiễm nghe bà nói xong, trong lòng dần dần lạnh đi, nàng thở ra một hơi, cười nhạo Khương Bội Lan: "Tuy tôi làm việc khổ cực, nhưng tôi tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, mỗi một đồng tiền đều dựa vào kiến thức và xương máu của mình, hoàn toàn sạch sẽ nên không thẹn với lương tâm. Tôi không thèm khát việc vẫy đuôi cầu xin cơm ăn của người khác, càng không thèm khát cái gì gọi là an ổn hưởng thụ."

Khương Tân Nhiễm dừng một chút, ánh mắt tràn đầy sự kinh thường nhìn Khương Bội Lan: "Tôi không phải bà."

Khương Bội Lan sắc mặt trắng bệch, môi run run, "Tân Nhiễm! Dù thế nào đi nữa mẹ vẫn là mẹ con, sao con có thể nói với mẹ như vậy?"

"Vậy theo bà nên nói thế nào? Cũng là tôi ngu ngốc, trong thâm tâm cho rằng bà bắt đầu nhớ tôi cho nên lần này mới gọi tôi." Khương Tân Nhiễm ngồi dậy, vỗ vỗ bụi bẩn sau lưng mình, "Vậy nhé, tôi đi đây."

Khương Bội Lan ôm cánh tay nàng, ánh mắt sợ hãi, "Con đi thì cậu Tào trong phòng khách làm sao bây giờ?"

Ánh mắt Khương Tân Nhiễm nhìn xuống, đột nhiên có chút đồng cảm với bà.

Khương Bội Lan như một đóa hoa tơ hồng, ham ăn lười làm, cả đời chỉ biết phụ thuộc vào đàn ông. Ở trong mắt bà, phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông để sống như ăn xin là chuyện đương nhiên, đó là cái bà gọi là "Đức hạnh phụ nữ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!