Khương Tân Nhiễm bị cảm, dù chưa bị sốt nhưng đầu óc vẫn mơ màng, suy nghĩ có chút chậm chạp, cho nên khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn cắn lên cổ Cố Nhược một cái thì thân thể nàng đã nhanh hơn một bước, ngẩng đầu lên, kiễng mũi chân.
Chờ nàng ý thức được mình đang làm gì, hàm răng nàng đã ma sát trên yết hầu Cố Nhược.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cố Nhược không kịp phản ứng, chỉ thấy trên cổ ướt át, sau đó là vật gì đó lướt lên xuống trên đó.
Cổ là vị trí cực kì nhạy cảm, không thể tùy tiện để lộ trước mặt người khác, đặc biệt là yết hầu, chưa từng bị người khác chạm qua.
Cố Nhược thuận theo ngẩng cổ lên, sau đó nhận ra cảm giác ấm áp đó là đến từ môi của Khương Tân Nhiễm.
Sau đó máu trong người liền không thể khống chế, giống như bị đặt lên trên một lò lửa, lập tức sôi trào tán loạn.
Nhưng trong đầu Cố Nhược vẫn còn sót lại một tia lí trí từ kí ức.
Từ từ, đừng vội, đừng dọa Khương Tân Nhiễm sợ. Vì thế mà cả người cô cứng đờ, chôn chân tại chỗ, mặc cho Khương Tân Nhiễm muốn làm gì thì làm, không có một động tác thừa nào.
Ngay cả cái ôm cũng được giữ đúng tư thế, thậm chí không dùng sức chút nào. Cố Nhược đã học đủ bài học từ lần chia tay trước, không muốn có lần thứ hai.
Khương Tân Nhiễm hai tay vòng qua cổ Cố Nhược, treo nửa người trên người Cố Nhược, khi nàng cắn lên cổ cô thì đầu nàng chợt ong ong, sóng nhiệt tràn tới từng trận trong lồng ngực hết lần này đến lần khác lao tới, nàng nuốt khan đầy lo lắng, đầu góc gần như đứng yên.
Nàng nên làm gì? Làm sao để giải thích hành vi này với Cố Nhược? Làm sao để kết thúc tất cả những thứ này?
Tim Khương Tân Nhiễm đập như sấm, hối hận vì mình bị mất trí, sâu trong nội tâm lại có sự tham lam nho nhỏ không muốn buông tay, thậm chí nàng còn ôm cô chặt hơn một chút.
Khương Tân Nhiễm biết mình làm vậy là sai, nàng đã nói muốn kết thúc với Cố Nhược, không nên có tình cảm ám muội vương tơ lòng như vậy.
Thế nhưng trong lòng nàng đã rung động, lí trí không khống chế được, mới vừa tiếp cận thì trái tim nàng đã hân hoan nhảy nhót, muốn đến gần Cố Nhược hơn, cái gì nên hay không nên nàng đều quên sạch, chỉ muốn cảm nhận cô.
Khi tới gần cô, như thể chứng nghẹt mũi cũng biến mất, nàng lập tức ngửi thấy mùi hương nồng nàn trên người cô khiến nàng say mê.
Đại não và trái tim giao chiến không phân thắng bại.
Khương Tân Nhiễm bất lực duy trì tư thế cứng ngắc này, không biết do thể lực không chống đỡ được hay tự mình dặn mình có tác dụng, mà cuối cùng nàng cũng thành công ngất đi.
Ngay khi hai mắt nàng tối sầm lại, thân thể mềm mại liền rơi vào trong lồng ngực Cố Nhược.
Cũng may Cố Nhược nhanh tay nên kịp thời đỡ được nàng.
Suy nghĩ cuối cùng của Khương Tân Nhiễm trước khi ý thức của nàng biến mất đó là nàng đột nhiên nhớ ra khu vực văn phòng được giám sát mọi góc độ 24 giờ, hành động của nàng với Cố Nhược chắc chắn đã bị ghi lại rõ nét.
Mặc kệ đi, Khương Tân Nhiễm mơ hồi rồi yên lòng ôm lấy cổ Cố Nhược, dù sao thì Cố Nhược cũng đã ở đây rồi, cô sẽ lo hết mọi việc.
Cô không gì là không làm được.....
Khi Khương Tân Nhiễm tỉnh lại trong bệnh viện, nàng vừa mở mắt ra thì người đầu tiên nàng nhìn thấy là Cố Nhược, sự lo lắng trong mắt cô là không thể che giấu.
"Nhiễm Nhiễm, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
"Tôi bị sao vậy?" Khương Tân Nhiễm bóp trán muốn ngồi dậy nhưng lại bị Cố Nhược đè lên vai để nàng nằm xuống lại.
Cố Nhược bàn giao với y tá một lúc, y tá điều chỉnh góc độ giường bệnh xong thì Khương Tân Nhiễm tự ngồi dậy được.
"Không sao, chỉ là cảm lạnh mà còn vì tinh thần mệt quá nên choáng váng, nghỉ ngơi 2 ngày là được." Cố Nhược cầm một cốc nước rồi đưa ống hút vào miệng Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm lúc này mới thấy khát nước, cúi đầu hút hai ngụm nước, dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng khiến nàng thấy tinh thần mình tốt lên nhiều.
Uống xong nửa cốc nước, Cố Nhược lại bưng một bát cháo lên đút cho Khương Tân Nhiễm ăn.
Khương Tân Nhiễm chưa ăn cơm trưa, bây giờ rất đói nên ăn bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, nàng đột nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn Cố Nhược: "Chị ăn gì chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!