Chương 47: Yết hầu xinh đẹp

Bên trong tổ hạng mục xảy ra mâu thuẫn, nói ra sẽ thật mất mặt, không những vậy còn có thể lưu lại ấn tượng xấu với lãnh đạo cấp cao. Lưu Kỳ vốn không muốn nói, định tìm một lý do không quá quan trọng lấp l**m cho qua, không nghĩ tới Trương Soái phía sau lại muốn tranh công, tự mình nhanh chóng chạy tới trước mặt Cố Nhược cười rạng rõ, nịnh nọt nói: "Cố tổng, không có việc gì lớn, chỉ là thực tập sinh mới tới không thành thật, phạm sai lầm còn không chịu thừa nhận.

Tôi và Lưu tổ trưởng đã giáo huấn cô ấy rồi, để ngài quan tâm làm sao được."

Lưu Kỳ tê rần cả người khi nghe hắn ta khoe khoang như thể đó là chuyện tốt, giờ khắc này việc cô muốn làm nhất chính là đạp Trương Soái một cước bay ra ngoài, ngăn chặn cái miệng thối tha của hắn lại.

Bình thường nhìn qua hắn có vẻ là một người trung thực, hôm nay lại như bị trúng tà, lôi cả tổ hạng mục nhảy nhót trên bãi mìn.

"Cố tổng, vị đồng nghiệp này đang nói đùa thôi, ngài đừng quá quan tâm..." Lưu Kỳ cắn răng tìm cách nói chữa, nhưng thâm tâm cũng ý thức được rằng mình không đủ sức để xoay chuyển đất trời.

Bởi vì ánh mắt của Cố Nhược đã thay đổi.

Trên môi cô vẫn còn nở nụ cười nhàn nhã, thế nhưng toàn bộ con ngươi đã tối tăm hoàn toàn, không khí xung quanh cô đã hạ xuống rất thấp, áp đảo người khác hoàn toàn, thậm chị cô không đợi Lưu Kỳ nói xong cũng đã cười khẽ một tiếng, "Ồ? Các người giáo huấn cô ấy xong rồi sao?"

Tuy rằng cô vừa cười vừa nói, nhưng Lưu Kỳ nghe vậy đột nhiên sợ hãi, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cổ họng cũng cứng đơ, không nói được lời nào.

Không biết có phải Lưu Kỳ ảo giác hay không, nhưng cô cảm giác khi Cố Nhược phát âm ra hai chữ "dạy dỗ" nghe như cô đang nghiến răng nghiến lợi.

"Vẫn chưa tốt nghiệp mà đã nói dối thành thói quen rồi, đương nhiên loại thực tập sinh này phải được giáo huấn thật kỹ!" Trương Soái hoàn toàn không nhận ra tai họa sắp ập đến, sắc mặt hắn ngày càng đắc ý, nụ cười kích động đến mức hai gò má bóng loán đều đỏ lên. Như thể chỉ cần trải qua cuộc chiến này, thì hắn sẽ trở thành người nổi tiếng đối với Cố tổng, từ đó trở đi sẽ bước tới đỉnh cao của cuộc đời, không chỉ có thể đẩy vị trí tổ trưởng của Lưu Kỳ xuống mà còn có thể thành chủ quản, thậm chí có thể đến gần Cố Nhược thêm một chút.

Nếu như Cố Nhược phát hiện ra nhân cách cuốn hút của hắn, rồi bị hắn nắm được gọn trong lòng bàn tay, nép vào lồng ngực hắn như chú chim nhỏ thì cũng không phải không thể.

Vừa nghĩ tới nữ nhân như Cố Nhược có thể nằm rạp dưới chân hắn cung kính ngoan ngoãn, Trương Soái kích động đến mức cả người hắn bắt đầu run.

Cố Nhược nhếch miệng, ánh mắt đầy khinh bỉ liếc qua tên tiểu nhân đắc chí trước mặt, đuôi mắc cô cong lên, như thể rất hứng thú, "Thật sao? Vậy anh nói thử xem, cô ấy nói dối như thế nào?"

Trương Soái chỉ thấy Cố Nhược đang cười, hắn không hề biết, giờ khắc này lửa giận của Cố Nhược đã đang cuồn cuộn ngất trời.

Hay đúng hơn là kể từ khi Cố Nhược bước vào căn phòng này, nhìn thấy hai mắt ửng hồng kia của Khương Tân Nhiễm, trong lòng cô đã tức giận không kìm nén được.

Đây là người mà Cố Nhược cô nâng niu nàng trong lòng bàn tay, là người trong trái tim cô, nàng chỉ cần rơi một giọt lệ thôi mà tim Cố Nhược đã đau đến mức run lên, vậy thì những người này làm sao xứng đáng bắt nạt nàng?

Cố Nhược nhìn thấy Khương Tân Nhiễm ngồi trên ghế, trong ánh mắt đầy sợ hãi, đôi mi ướt lệ, nàng cố chấp mím môi, khiến trong lòng Cố Nhược đau nhức không chịu nổi. Khi đó cổ họng cô như bị thiêu đốt, nếu như ở đó không có Khương Tân Nhiễm, thì tất cả những người trong phòng làm việc đó đều sẽ gặp rắc rối.

Đặc biệt là khi Cố Nhược nghe được hai chữ "giáo huấn" trong miệng nam nhân đáng ghét này.

Có trời mới biết, Cố Nhược phải thả lỏng nắm đấm đang siết chặt kia ra mới kìm nén được sự kích động muốn đá một cước vào người hắn.

Cố Nhược từ trước đến giờ luôn ăn miếng trả miếng. Người làm cho trái tim cô đau đớn thì cô sẽ đập vỡ tan nát ngũ tạng lục phủ của họ, đó còn được coi là nhẹ, tốt hơn hết là để răng của hắn rơi đầy đất, đầu cũng không thể ngóc lên được thì mới có thể giải được mối hận thù trong lòng cô.

Trong mắt Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, có thể sưởi ấm trái tim người khác. Chỉ có Cố Nhược mới biết rõ, cô luôn tin tưởng một câu, đó là có thù tất báo.

Trương Soái có mắt không tròn, còn tưởng rằng Cố Nhược muốn khen thưởng cáo trạng của hắn, càng nói càng hăng say, nước bọt văng tung tóe: "Cô thực tập sinh nhỏ này lười biếng, làm sai số liệu rồi còn nói dối, hãm hại đồng nghiệp, đổ lỗi sai lên đầu người khác, lại còn nói tôi làm giả số liệu. Cố tổng, tôi xin nói thật, tôi cũng là nhân viên kỳ cựu của công ty, lẽ nào còn không rõ quy định điều lệ của công ty? Chẳng lẽ tôi không có đạo đức nghề nghiệp?

Làm sao tôi có thể làm những việc vi phạm đạo đức nghề nghiệp này! Cố thị là công ty hàng đầu trong ngành, không thể giữ lại loại thực tập sinh trong miệng đầy lời nói dối như thế này. Tôi thấy hôm nay nên sa thải cô ta ngay, còn nên ghi lại trong hồ sơ của cô ta, tránh để cô ta gieo vạ đến toàn bộ ngành nghề!"

Hắn nói, có ý định tiến lên trước một bước, say sưa hít sâu một hơi, âm thầm mừng như điên. Nữ thần chính là nữ thần, mùi hương trên người cũng dễ chịu hơn người khác rất nhiều, không giống mấy cô gái suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, lôi thôi lếch thếch, một chút tư vị của nữ nhân cũng không có.

Cố Nhược nhíu mày, trợ lý lập tức tiến lên chặn lại, tách người đàn ông muốn lại gần cô xa ra.

Trong lòng trợ lý cũng đang bật cười, ý đồ của người này rõ rành rành, nhìn thấy Cố tổng thì nước miếng như sắp chảy ra, thực sự là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cũng không biết cầm lấy gương mà tự nhìn rõ chính mình, một chút tự nhận thức đều không có. Thân là đàn ông, trợ lý cũng cảm thấy người này làm mất mặt toàn thể giới đàn ông.

Cố Nhược nghe lời hắn nói, ánh mắt vẫn cố định trên người Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm bị người ta buộc tội bất công, trong lòng không có cách nào kể ra oan ức, trăm lời bào chữa cũng không thể khiến nàng bớt lo lắng. Nhưng không biết vì sao, ngay thời khắc nàng nhìn thấy Cố Nhược, tất cả lại trở nên an tâm.

Sợ gì nữa, có Cố Nhược ở đây rồi, cô biết nhân phẩm của nàng, cô sẽ vì nàng mà bảo vệ lẽ phải.

Vì thế lúc này Khương Tân Nhiễm không còn thẹn với lương tâm nữa, nàng thẳng người lên, vành mắt đỏ ửng bắt đầu biến mất, đôi mắt đầy nước cũng khô dần, nàng bình tĩnh nhìn về phía Cố Nhược, chờ cô tiếp tục nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!