Khương Tân Nhiễm không phải người dễ khiến người ta bắt nạt, tính cách nàng có thể rất ôn hòa và nói chuyện đàng hoàng, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng cũng có thể bùng nổ như thùng thuốc súng.
Cho nên lúc Trương Soái mắng nàng, phần lớn người trong văn phòng đều nhìn nàng thì Khương Tân Nhiễm không chút sợ hãi nào mà nâng cằm, quang minh chính đại nhìn vào mắt Trương Soái, từng chữ từng chữ nói: "Tôi nói lại lần nữa, tôi không kiểm tra số liệu sai, số liệu đó vốn đã sai từ đầu rồi!"
Cơn cảm mạo khiến cổ họng nàng đau rát và nứt nẻ, giọng nàng khàn khàn, nhưng nàng vẫn cố gắng nói to nhất có thể. Âm thanh khó nghe không đáng lo, quan trọng chính là đảm bảo mọi người ở đây đều nghe được.
"Cô nói nhảm!" Trương Soái phản bác theo phản bác, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cho rằng cô gái nhỏ này nhìn xinh xắn, hiền lành, tính tình cũng mềm mại như bề ngoài nên rất dễ bắt nạt, dễ thao túng nàng, nghĩ rằng nếu có người dọa nạt nàng vài câu thì nàng sẽ hoảng sợ, chỉ biết khóc lóc và gấp đến độ không nói ra lời mới đúng.
Trương Soái vẫn cho rằng cái "thành tích học tập" của Khương Tân Nhiễm hoàn toàn không phải của nàng, gần như chắc chắn rằng tất cả công việc nghiên cứu đều do người khác làm — hơn nữa tất cả đều do đàn ông làm. Mà Khương Tân Nhiễm có lẽ đã dùng một thủ đoạn vô hình nào đó để lấy lòng giáo sư Lý, vì vậy giáo sư Lý đã gây áp lực lên những người đứng sau những thành tích này. Cũng có thể ông dùng kết quả tốt nghiệp để áp chế họ, để họ nhường danh hiệu tác giả đầu tiên cho Khương Tân Nhiễm.
Trương Soái khinh thường nghĩ, Khương Tân Nhiễm dù sao cũng chỉ là nữ nhân, nữ nhân thì có tác dụng gì đâu? Phụ nữ chỉ xứng ở nhà giặt quần áo và chăm sóc con cái, hầu hạ đàn ông là được. Cho dù hắn đã 30 tuổi, hẹn hò hơn trăm lần mà vẫn không tìm được ai, hắn vẫn tin chắc rằng, hắn nhất định sẽ cưới được một cô nàng hoàn hảo, da trắng, cao ráo, chân dài, hơn nữa lại hiền lành đức hạnh, giúp chồng dạy con.
Những người phụ nữ ở viện nghiên cứu hay là những người đang làm việc bên ngoài nên về nhà hết cả đi, cả ngày chạy ngoài đường làm gì!
Thế nhưng ý nghĩ như vậy Trương Soái chỉ dám để trong lòng, không có nói với ai cả, anh ta muốn giữ gìn hình tượng cần mẫn trung thực với đồng nghiệp, và trong lòng anh ta hình tượng người vợ hoàn mỹ chính là CEO đương nhiệm khu vực Trung Hoa
- Cố Nhược.
Minh diễm, đoan trang, cao quý, chỉ có lúc ở cuộc họp thường niên, Trương Soái mới có thể đường đường chính chính ngước cổ lên nhìn Cố Nhược, trong lòng thèm thuồng cùng tiếc nuối, một nữ nhân như vậy lại không sớm kết hôn mà lại nhất quyết muốn làm CEO, cô phù hợp với loại công việc đó sao? Tư cách này từ xưa đến nay chỉ có nam nhân mới đảm nhiệm được nha! Cô đi tìm một người đàn ông để gả cho thì nửa đời sau an nhàn sung sướng mà dựa vào người đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Trương Soái căm hận nhất chính là tổ trưởng của hắn, Lưu Kỳ, lại là một người đàn bà vô dụng, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, cả ngày chỉ ở trong phòng làm việc vênh mặt hất hàm sai khiến, coi mình là quan, sau này không phải khi gả đi đều sẽ thành người hầu hạ cho chồng sao?
Bị một nữ lãnh đạo đè ép nhiều năm như vậy liền có thể tưởng tượng một người như Trương Soái đã tích bao nhiêu oán hận đè nén trong lòng, bây giờ thấy thực tập sinh mới đến như Khương Tân Nhiễm lại dám chỉ ra một sai lầm nhỏ của hắn, lại không ngoan ngoãn nhân lúc này giúp hắn nhận lỗi, có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng Trương Soái có bao nhiêu phẫn nộ!
Khuôn mặt đầy mỡ của hắn đỏ bừng lên, trong mắt tỏa ra một tia dọa người, nơi sâu nhất trong đáy mắt còn che giấu mấy phần hèn mọn, cái bụng ưỡn lên vì tức giận.
Khương Tân Nhiễm làm hắn xấu hổ ngay trước mặt toàn bộ văn phòng, hắn giận đến mất cả lí trí, không còn suy nghĩ được gì nữa, hoàn toàn quên mất mình đang xây dựng hình tượng người hiền lành, giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt Khương Tân Nhiễm, chửi ầm lên: ''Một đứa con gái như cô cũng dám tranh luận với tôi sao! Chỉ là dựa vào có chút quan hệ với thầy của cô mới may mắn làm ra được một bài luận văn hay, nhưng đối với đàn ông cô chả là cái thá gì cả!''
Trong phòng làm việc mọi người trố mắt nhìn nhau, sững sờ đến không nói nên lời, tất cả đều không nghĩ đến một người đàng hoàng trong ấn tượng của họ lại có thể thốt ra những lời th* t*c đến vây, mỗi một câu anh ta nói ra đều mang theo ý tứ sỉ nhục.
Khương Tân Nhiễm đến là muốn nói đạo lí với hắn, nghe được hắn không đầu không đuôi chửi rủa một phen, không những không tức giận, trái lại còn nở nụ cười.
Không cần thiết phải trút giận với người vô lí, loại người này không muốn tiếp thu nên lời nói cũng không có ý nghĩa, nàng không muốn tính toán với những người như thế này.
Không tính đến không tính đến, sự thật cần phải được giải thích rõ ràng, Khương Tân Nhiễm không thể vô duyên vô cớ giúp người khác gánh một sai lầm to lớn như vậy được, càng không thể vì giúp loại người này chịu oan ức. "Anh Trương, có gì thì từ từ nói, anh không cần phải mắng người như vậy, mọi người đều đang nhìn đấy." Khương Tân Nhiễm nhún vai nở nụ cười, cảm giác nghẹt mũi trong người giảm đi không ít.
Vẻ mặt Trương Soái cứng đờ, ý thức được mình vừa nói mấy lời khó nghe kia, hắn ta đưa mắt liếc nhìn đồng nghiệp, chuyện đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác hay hơn là cố gắng lấy lòng bọn họ, hắn khom lưng cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt tức giận với Khương Tân Nhiễm lúc nãy cũng đã dịu đi không ít, nhưng vẻ xem thường trong ánh mắt của hắn là thứ không thể che giấu, "Có cái gì tốt đâu? Chính cô là người tính sai số liệu, việc cũng đã thành, ván cũng đã đóng thuyền, cô còn muốn chống chế cái gì?"
Khương Tân Nhiễm cười thầm, nàng cho rằng tên này quá ngu ngốc, nàng có đầy chứng cứ chứng minh Trương Soái mới là người làm sai, vì vậy trong lòng nàng vô cùng bình tĩnh, vừa vặn lúc định mở miệng ra nói, tổ trưởng Lưu Kỳ đã đi đến, quát lớn: "Văn phòng không phải chỗ để cãi nhau, đây là giờ làm việc, công ty trả lương cho các người làm việc, không phải trả tiền để các người cãi nhau."
Cả văn phòng đang xem náo nhiệt bỗng chốc im bặt, đồng loạt cúi đầu, không dám thở mạnh.
Lưu Kỳ đi thẳng đến bàn làm việc của Khương Tân Nhiễm và Trương Soái, nhìn bọn họ lạnh lùng nói: "Cô cậu đi theo tôi vào phòng hop."
Ba người đi vào phòng họp.
Lưu Kỳ sắc mặt tái xanh, "Xảy ra chuyện gì vậy? Khương Tân Nhiễm, cô được lắm, sinh viên tài cao có khác, vừa đến công ty ba ngày đã tính sai số liệu, lại còn cãi nhau ở văn phòng! Cô chê chỗ này của chúng tôi chỉ là cái miếu nhỏ, không muốn làm thì ngày mai liền có thể đi, tôi không tha cho đồ Phật tổ như cô đâu! Còn anh nữa Trương Soái, anh ở công ty này làm việc năm, sáu năm.
Đã là nhân viên kì cựu, hẳn là không thể không biết quy tắc mà cãi nhau với một thực tập sinh kia chứ?"
Trương Soái bị Lưu Kỳ quở trách, hệt như con rùa rụt cổ, không dám thở mạnh.
Khương Tân Nhiễm bất mãn trong lòng, hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, điều chỉnh vẻ mặt rồi đúng mực phản bác: "Tổ trưởng Lưu, ta cần làm sáng tỏ hai điều, thứ nhất, tôi không tính sai số liệu, số liệu là do tôi sắp xếp, cam đoan giống hệt bản gốc như đúc. Thứ hai, tôi không cãi nhau với anh Trương, là anh ta cố ý lăng mạ tôi, điểm này toàn bộ những người có mặt trong phòng làm việc thời điểm đó đều có thể làm chứng."
Sự chú ý của Lưu Kỳ hoàn toàn tập trung vào điều thứ nhất, lông mày nhíu lên: "Cô nói mình không có tính sai số liệu là như thế nào?"
"Tổ trưởng Lưu, cô đừng nghe cô ta nói bậy!" Trương Soái cuống lên, "Số liệu đó là do cô ta sắp xếp, chính là cô ta đã tính sai!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!