Cố Nhược bị cảm lạnh, đầu óc mơ màng, ăn xong đầu óc choáng váng nhưng lại được Khương Tân Nhiễm ôm nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cho dù Khương Tân Nhiễm đã c** q**n áo nằm trên giường cùng Cố Nhược nhưng trong đầu nàng chỉ nghĩ đến số liệu của thí nghiệm lúc sáng có vấn đề, cho dù thế nào đi nữa nàng cũng không ngủ được.
Số liệu bị sai, vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị khiển trách, nhưng nếu không bị phát giác thì cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá nhiều đến tiến độ chung. Lượng hóa chất cần cho thí nghiệm là nhiều vô kể, cho dù có sai sót ở một số chỗ vẫn dễ dàng che giấu được.
Đúng lúc Khương Tân Nhiễm đang suy nghĩ thì điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên.
Khương Tân Nhiễm căng thẳng đến mức chưa kịp nhìn thấy tên người gọi đã vội vàng ấn từ chối, sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Cố Nhược.
Cũng may Cố Nhược không có tỉnh dậy, vẫn đang ngủ say.
Khương Tân Nhiễm bình tĩnh lại, đưa tay sờ trán Cố Nhược.
Nhiệt độ đã trở lại bình thường.
Khương Tân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nàng cẩn thận vén chăn xuống giường, đi đến ban công đóng cửa kính lại, sau đó lấy điện thoại ra tìm lại lịch sử cuộc gọi.
Nhìn thấy dãy số điện thoại kia, Khương Tân Nhiễm cau mày, trong lòng trầm xuống.
Là mẹ của nàng, Khương Bội Lan.
Lại có chuyện gì?
Tâm trạng Khương Tân Nhiễm buồn bực, nàng không muốn gọi lại nữa.
Nhưng chưa đến nửa phút, dãy số kia lại gọi đến.
Khương Tân Nhiễm do dự hồi lâu, hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng bình tĩnh lại rồi mới bắt máy, đem điện thoại áp sát vào tai.
"Tân Nhiễm, bây giờ đang là kì nghỉ đông, sao con không về nhà?"
Khương Tân Nhiễm không để ý đến bà ấy đang hàn huyên, trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có gì... Chỉ là sắp đến Tết, cha con... Chú Ngô của con hỏi con 30 Tết có muốn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên không?"
Khương Tân Nhiễm lạnh giọng: "Không đi." Nàng từ chối vô cùng thẳng thắn, dứt khoát, trực tiếp chặn họng Khương Bội Lan, khiến bà ta ấp úng hồi lâu vẫn không nói gì.
"... Đi mà, sang năm con tốt nghiệp, bây giờ chắc hẳn rất bận rộn, nếu không về được thì thôi, lúc đó mẹ sẽ giải thích với chú Ngô sau, ông ấy chắc chắn sẽ không trách con."
Khương Tân Nhiễm cười lạnh trong lòng.
Nàng năm sau mới tốt nghiệp.
Đến thời gian nàng tốt nghiệp bà ta còn nhớ nhầm, không hiểu sao bây giờ vẫn còn có thể lại đây thấy sang bắt quang làm họ nữa.
Khương Bội Lan lại mở miệng: "Tân Nhiễm, mấy năm nay mẹ không có ở cùng con mấy dịp Tết đến, con vì không muốn trở về liền ở một mình bên ngoài, rất cô đơn, mỗi lần mẹ nhớ đến, trong lòng đều vô cùng khó chịu..." Giọng Khương Bội Lan nghẹn ngào, "Đều là do mẹ không có bản lĩnh, không thể cho con gái bảo bối của mình một gia đình có điều kiện tốt."
Khương Tân Nhiễm bị bà lải nhải bên tai đến phát bực, "Mẹ, nếu không có việc gì nữa thì con cúp máy đây."
"Có việc!" Khương Bội Lan rít gào, kéo Khương Tân Nhiễm lại.
"Nói."
"Mẹ muốn hỏi con một chút... 29 tháng Chạp con có rảnh không? 30 Tết mẹ chuẩn bị một bữa cơm tất niên cho cả một đại gia đình, chắc chắn rất bận bịu đến nỗi không có thời gian, ngày 29 tháng Chạp hai mẹ con mình tìm một chỗ gặp nhau đi, mẹ đã lâu không được đón Tết cùng con, mẹ rất nhớ con..."
Người đàn bà đã gần sáu mươi ở đầu dây bên kia nặng nề một tiếng thở dài, khiến mũi Khương Tân Nhiễm có chút chua.
Từ khi ba mất, mẹ nàng tái hôn, Khương Tân Nhiễm đã gần hai mươi năm không được trải qua sự ấm áp của tình mẫu tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!