Cố Nhược đột nhiên ôm lấy Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm hoàn toàn không có chuẩn bị, giật mình, vừa định đẩy cô ra nhưng cảm giác thân thể nhiệt độ cao dính sát khiến nàng mềm lòng, nghĩ đến thật xấu hổ nếu tính toán với người bệnh, liền để cô ôm.
Cố Nhược tưởng rằng Khương Tân Nhiễm không chú ý tới cơn sốt của mình, trong đầu mơ hồ vui mừng, lén lút nắm cánh tay nàng, ôm càng chặt hơn.
Cô hít một hơi thật sâu, nhưng vì nghẹt mũi nên không ngửi được mùi hương quen thuộc của Khương Tân Nhiễm, khiến cô cảm thấy hơi tiếc nuối.
"Chị đã ăn gì chưa?" Khương Tân Nhiễm mặc cho cô ôm mình, tiến vào phòng khaách.
Cố Nhược cứng người một hồi, "Chưa."
Có lẽ vì hôm qua cô mắc mưa nên đột nhiên cảm lạnh, không chỉ sốt cao mà còn nghẹt mũi đến mức không thở được, đầu mũi đỏ hồng như tên hề, vì nhiệt độ cao mà cả mặt cô cũng đỏ ửng, giọng nói vừa khàn vừa thô, trông cô như là đầu gỗ phát ra âm thanh vậy.
"Em cũng đoán chị chưa ăn gì." Khương Tân Nhiễm không bất ngờ chút nào, Cố Nhược luôn không quan tâm thân thể mình, việc không ăn cơm vì lười nấu ăn thường xuyên xảy ra.
"Để em nấu cho chị một bát mì." Khương Tân Nhiễm đi vào phòng bếp, mở tủ bát lấy một cái nồi nhỏ ra, rửa sạch sẽ, cho nước vào rồi mở bếp lên, đun sôi nước.
Ngọn lửa màu xanh lam phun lên, Khương Tân Nhiễm lại mở tủ phía trên rồi lấy ra một gói mì.
Tài nấu ăn của nàng không giỏi, ngoại trừ nấu mì với trứng gà, nàng cũng không biết làm gì khác.
Khương Tân Nhiễm nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi trên bếp, Cố Nhược đứng ở sau lưng nàng, trong mắt chỉ có hình ảnh của nàng, như thể không bao giờ nhìn đủ. Nếu có thể, cô muốn cất Khương Tân Nhiễm vào trong mắt mình, để đi đâu cũng có thể thấy nàng, bảo vệ nàng không rời bước.
"Chị đi nằm trên giường một lúc đi, khi nào nấu xong em mang tới cho chị." Khương Tân Nhiễm nói.
Cố Nhược nhìn tai Khương Tân Nhiễm chằm chằm, theo bản năng nói, "Không mệt."
Còn nói thêm, "Chị muốn nhìn em."
Người bị bệnh đầu óc có phần mơ màng, tư duy không nhanh nhạy, Cố Nhược nói xong mới nhận ra mình đã nói gì, trong mắt lóe lên chút hoảng hốt, nhưng mặt cô vẫn không biến sắc quan sát phản ứng của Khương Tân Nhiễm. Cô sợ bởi vì câu nói này của mình mà sẽ khiến Khương Tân Nhiễm phải trả lời lại một câu nào đó đau lòng như dao cắt.
Cũng may Khương Tân Nhiễm chỉ nhíu mày, không nói gì.
Cố Nhược thở phào nhẹ nhõm, thần kinh thả lỏng thêm một chút, có lẽ vì cô đang ốm nên Khương Tân Nhiễm mềm lòng hơn bình thường.
Trầm mặc một hồi, Khương Tân Nhiễm chợt nhớ ra: "Đúng rồi, sao chị không báo trợ lý là mình bị bệnh a, anh ấy lo lắng muốn chết, gọi em mấy cuộc lận."
Cố Nhược sửng sốt một chút.
Trong mắt cô hiện lên sự do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói sự thật với Khương Tân Nhiễm, "Sáng sớm chị đã thông báo với cậu ta rồi."
"Vậy anh ấy..."
"Cậu ta nói dối em."
"..." Trong lòng Khương Tân Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy phức tạp.
Cố Nhược nhìn thấy nàng cau mày, cho rằng nàng đang tức giận, liền vội vàng xin lỗi nàng, "Thật xin lỗi, chị không muốn nói dối em, chị không biết cậu ta sẽ gọi điện cho em như vậy..."
Cô nói vội vàng, nước miếng tràn vào khí quản khiến Cố Nhược che miệng, ho đến mức hai vai run lên.
Khương Tân Nhiễm thấy vậy liền vội vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn, "Sao chị kích động như vậy làm gì, em không có giận chị."
Sau khi cơn nghẹn trong cổ họng qua đi, Cố Nhược liên tục giải thích với nàng, "Nhiễm Nhiễm, chị thật sự không muốn nói dối em... Chị đã học được bài học rồi, sẽ không nói dối em nữa..."
Đôi mắt cô đỏ hoe, dưới mắt còn có quầng thâm đen, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin, khiến Khương Tân Nhiễm trong lòng chua xót.
Nàng không khỏi tự hỏi có phải mình đã quá khắt khe với Cố Nhược hay không, làm cho cô e sợ mình như thế, đến nỗi trông cô như gà mắc mưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!