Điều này khiến Khương Tân Nhiễm sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.
Trong trí nhớ của nàng thì Cố Nhược rất ít khi trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình.
Trước đây hay bây giờ, khi ở bên nhau, Cố Nhược đều luôn để ý cảm xúc của Khương Tân Nhiễm rất nhiều, Khương Tân Nhiễm cũng vui vẻ chia sẻ cảm xúc của mình với cô.
Thế nhưng Cố Nhược rất ít khi chủ động nói về nội tâm mình.
Cho dù Khương Tân Nhiễm có phát hiện cảm xúc không ổn thì cũng sẽ hỏi cô: "Chị không vui à?"
Nhưng đa phần Cố Nhược cũng chỉ nói: "Không có", hoặc là: "Đừng lo lắng."
Thật hiếm khi cô mới thẳng thắn nói "Chị khó chịu" với Khương Tân Nhiễm.
Nó quá không phù hợp với tác phong của Cố Nhược, khiến Khương Tân Nhiễm giật mình một chút, suýt chút nữa nàng như cảm thấy thân thể Cố Nhược trước mắt nàng đã không còn linh hồn của Cố Nhược nữa mà đã bị thứ gì đó chiếm hữu vậy.
Theo bản năng, Khương Tân Nhiễm đưa tay lên chạm vào mặt Cố Nhược.
Cố Nhược thuận thế phối hợp, ngồi xổm xuống ở bên cạnh chân nàng, chủ động đem gò má mình sát vào lòng bàn tay nàng, dụi dụi một cách thỏa mãn.
"Cố Nhược." Khương Tân Nhiễm nói.
"Hình như đây là lần đầu tiên em nghe chị nghiêm túc nói ra cảm xúc của mình."
Cố Nhược bất chợt dừng lại một chút, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Nàng rút gò má mình ra khỏi bàn tay Khương Tân Nhiễm rồi tựa vào bên cạnh bàn học, nâng cánh tay Khương Tân Nhiễm lên mà bôi thuốc vào khuỷu tay bị thương của nàng, tay kia cũng bôi thuốc mỡ tương tự.
Sau khi cô đặt hòm thuốc lại chỗ cũ thì mì trong nồi đã trường lên, sợi mì mềm như cháo, không còn một chút nước nào. Cố Nhược không hề chê, vẫn cầm bát mì lên rồi húp một ngụm lớn vào miệng, mấy phút cô đã ăn hết. Sau đó cô lại cầm cả bát đũa của Khương Tân Nhiễm ra bồn rửa ở ban công để rửa bát.
Mọi việc đều được thực hiện một cách khéo léo và tự nhiên, như thể cô đã đến ký túc xá của Khương Tân Nhiễm cả trăm lần vậy.
Sau khi rửa sạch nồi, cô lại đặt nó lên bếp, rửa sạch một miếng gừng rồi không dùng dao mà dùng lòng bàn tay mình trực tiếp đập nó phẳng ra, ném vào trong nồi để nấu canh gừng cho Khương Tân Nhiễm.
"..." Khương Tân Nhiễm tựa vào cửa cạnh ban công cạnh nhìn cô, cảm thấy đau tay thay cho cô.
Đó là một bàn tay bằng xương thịt, chứ không phải bàn tay sắt, cho dù dùng sức mạnh của hổ thì cũng sẽ đau a.
Nàng lại nhìn Cố Nhược, cô cứ như không có chuyện gì mà đổ đường nâu vào nồi.
Canh gừng đun sôi xong, cô liền mang nó vào phòng ngủ, đưa một bát của Khương Tân Nhiễm, mỗi người một bát, khẩu phần vừa đủ.
Khương Tân Nhiễm bưng bát lên, cũng không vội vã uống, chỉ để cho hơi nóng phả vào mắt mình, chẳng mấy chốc trước mắt trở nên mờ mịt.
Khuôn mặt Cố Nhược ẩn sau làn khói, mơ hồ, so với khi nhìn rõ còn đẹp mắt hơn.
Mùi gừng cay nồng, trong mắt Khương Tân Nhiễm tràn ngập nước mắt, không biết có phải do hơi nước không.
Nàng tự nhắc nhở bản thân mình nhiều lần, mình và Cố Nhược trước đây đã không thể, và hiện tại cũng không thể tiếp tục.
Mãi mãi là không thể.
Khương Tân Nhiễm hận nhất là người khác giấu diếm và lừa dối mình. Năm đó mẹ nàng cũng gạt nàng, âm thầm tìm đàn ông để tái kết hôn. Khương Tân Nhiễm như một kẻ ngốc, thậm chí bọn họ tiệc tùng cũng không nhận ra đó tiệc đính hôn, lại còn có họ hàng nhiều chuyện bên nhà trai trêu chọc nàng: "Thấy người cha mới mà mẹ tìm cho mình thế nào?" Khương Tân Nhiễm khi đó mới muộn màng nhận ra đây không phải một bữa tiệc bình thường.
Yêu cầu mấu chốt của nàng đối với người yêu chỉ có 2 điều: Trung thực và tôn trọng.
Cố Nhược không làm được dù chỉ một điều.
Khương Tân Nhiễm nghĩ rằng mình sẽ tuyệt đối không thể tiếp nhận được một người giấu diếm mình và không tôn trọng mình, dù cho người đó có là Cố Nhược đi chăng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!