Không biết tại sao nhưng khi Khương Tân Nhiễm nhìn thấy Cố Nhược, những nỗi oan ức chôn vùi suốt ngày trong lòng nàng chợt tuôn ra như núi lửa phun trào, nước mắt nàng từ khóe mắt rơi xuống không ngừng.
Cũng may trên mặt nàng nước mắt đang lẫn với nước mưa, không ai thấy được nàng đang khóc.
"Chị tới đây làm gì?" Khương Tân Nhiễm khịt khịt mũi, nhìn Cố Nhược tuy trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng mở miệng lại thể hiện sự tức giận.
Cố Nhược lấy một chiếc khăn tay lau nước trên mặt Khương Tân Nhiễm, "Cùng chị lên tầng thay quần áo khô trước đã."
"Không cần." Cánh tay Khương Tân Nhiễm gạt cô đi, tránh khỏi tiếp xúc của Cố Nhược, "Tôi không có quan hệ gì với chị, đừng làm phiền tôi, người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm."
Nàng còn nói thêm, "Chị làm việc của mình đi, tôi phải về ký túc xá."
Cố Nhược nhíu mày, nắm chặt cánh tay nàng, "Thế này mà đi về sao?"
"Vậy thì sao?"
"Sẽ bị sốt."
Khương Tân Nhiễm bĩu môi, "Bị sốt cũng không liên quan tới chị."
Nói xong nàng lại muốn bước tiếp vào mưa, nhưng bị Cố Nhược ôm lấy eo nàng.
Chuông báo động trong lòng Khương Tân Nhiễm vang lên mãnh liệu, lo lắng Cố Nhược lại muốn làm hành động gì đó rắc rối trước mặt mọi người, nàng kinh hãi đến mức kêu lên: "Cố Nhược, chị lại muốn làm gì?"
Nàng ướt sũng, mái tóc rối bời dính vào da đầu, trên người thì ướt đẫm, bẩn thỉu, mắt nàng trợn tròn nhìn Cố Nhược, như một con nhím đang xù lông lên.
"Không thay đồ cũng được, ít nhất để chị đưa em về phòng ngủ."
Lần này Cố Nhược không còn giữ thái độ ngang ngược, cô cúi đầu nhìn vào mắt Khương Tân Nhiễm, thái độ hạ thấp tới mức tối đa, "Chị chỉ đưa em về, không làm gì khác, thật đấy." Giọng nói cô thì thầm như đang năn nỉ nàng, "Nhiễm Nhiễm, chị chỉ muốn thấy em an toàn về thôi, nếu không làm sao chị có thể yên tâm đây."
Trời đã tối đen, mưa rất lớn, ánh đèn đường cũng mờ nhạt, Khương Tân Nhiễm run rẩy, cảm giác ý thức có chút hoảng hốt, nàng thấy mình như ảo giác, tại sao sắc mặt Cố Nhược có vẻ tiều tụy hơn trước?
"Nhiễm Nhiễm, để chị đưa em về nhé, chị sẽ tôn trọng em, không làm những điều em không muốn."
Người cao cao tại thượng như cô giờ đây lại cúi đầu dùng loại ngữ khí yếu thế này nói chuyện với nàng, thật dễ người ta động lòng trắc ẩn.
Khương Tân Nhiễm vốn là người nhẹ dạ, nghĩ lại, nàng chỉ oán hận Cố Nhược vì đã ra đi không một lời từ biệt sáu năm trước. Dù đã gương vỡ lại lành, nhưng trong tâm nàng vẫn còn khúc mắc, không thể trở lại làm người yêu.
Vậy nên nhìn về tương lai, không làm người yêu cũng không có nghĩa là trở thành kẻ thù, nàng không nỡ để Cố Nhược phải nói những lời khép nép, kể cả tôn nghiêm cũng đều phải hạ xuống như vậy.
"Chỉ đưa em về thôi?" Khương Tân Nhiễm dò hỏi.
"Ừm."
"Không làm gì khác?"
"Chị xin thề!"
Khương Tân Nhiễm thở dài: "Vậy thì đi thôi, đừng đứng trong mưa nữa, như hai kẻ ngốc vậy, dù không thích cũng sẽ dễ bị cảm lạnh."
Đôi mắt Cố Nhược sáng lên.
Chiếc xe Cố Nhược lái vẫn là chiếc xe cũ, giản dị, không giống như chiếc Bentley sang trọng trước đây.
Khương Tân Nhiễm rất quen với việc ngồi bên chiếc ghế phụ, nàng mở chiếc hộp chứa đồ nhỏ bên trong xe rồi lấy miếng bánh quy nàng tự bỏ vào trước đó ra.
"Chị không thích ăn bánh quy mà, sao không vứt nó đi?" Khương Tân Nhiễm dùng răng xé vỏ bánh quy ra, ngắt một miếng bỏ vào miệng.
Cố Nhược không lên tiếng, chỉ tập trung lái xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!