Sau khi Khương Tân Nhiễm kí hợp đồng, nàng nán lại một lát, phát hiện anh chàng đến trò chuyện với mình không cùng làm chung một bộ phận, liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông kia cảm thấy rất vừa mắt với Khương Tân Nhiễm, còn muốn kết bạn với nàng, nhưng Khương Tân Nhiễm khéo léo từ chối, anh ta đành bỏ cuộc trong sự thất vọng.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, Cố Nhược đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chiếu camera trực tiếp từ phòng họp tầng ba, camera lúc này đang hướng về phía Khương Tân Nhiễm.
Cố Nhược theo dõi toàn bộ câu chuyện, mãi đến khi Khương Tân Nhiễm cùng mọi người trong phòng họp đi ra ngoài, trợ lí đi vào báo cáo với cô: "Cố tổng, Khương tiểu thư đã bắt đầu làm việc và được phân công vào phòng thí nghiệm phát minh thuốc phòng chống virus."
Cố Nhược gật đầu, "Biết rồi."
Trợ lý có thể nhận ra tâm tình Cố Nhược từ sau khi cùng đi chơi với Khương Tân Nhiễm không tốt, anh ta gọi điện cho bố mẹ, nói rằng hai người chơi rất vui, nhưng mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, anh ta không đoán được nguyên nhân. Trợ lí rất hồi hộp, cho rằng nơi mình đề xuất không làm Khương Tân Nhiễm hài lòng, nghĩ đến đây anh ta lại càng lo lắng cho tương lai của mình.
Trợ lí đứng bên bàn làm việc, muốn nói lại thôi.
Cố Nhược thấy anh ta đứng bất động, ngẩng đầu nói: "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có ạ!" Khuôn mặt trợ lí căng thẳng, "Cố tổng, nếu không còn việc gì dặn dò, tôi xin phép ra ngoài trước."
Nếu Cố Nhược là đàn ông, trợ lí còn có thể cho cô lời khuyên, tiện thể gần gũi cô thêm một chút. Đáng tiếc, vị này lại là phụ nữ, nhưng cô cũng rất điềm tĩnh, tự chủ và cũng không bao giờ bộc lộ tâm tư của mình.
Suy cho cùng, giữa nam và nữ có sự khác biệt rất lớn, người trợ lí kia không có cách nào nịnh bợ cô, nếu cố tình làm vậy mà bị cấp trên nhìn thấu thì sẽ bị xem như mình có ý đồ riêng, có động cơ thầm kín thì xem như phí công vô ích.
Sau khi trợ lí rời đi, trong mắt Cố Nhược lộ ra vẻ đau khổ.
Cố Nhược đã tự ép mình vào tình huống còn khó khăn hơn so với lần đầu họ gặp lại, thậm chí cô còn không biết mình nên lấy lí do gì để xuất hiện trước mặt Khương Tân Nhiễm.
Khương Tân Nhiễm đã nói rất rõ ràng vào đêm nàng rời đi rằng nàng không muốn Cố Nhược xuất hiện trước mặt mình nữa, chứ đừng nói đến những thủ đoạn rình rập này, nếu cứ tiếp tục như vậy mà Khương Tân Nhiễm biết được, nàng sẽ ngày càng chán ghét cô.
"Ít nhất hiện tại còn có được một chút kí ức tốt đẹp, Cố Nhược, đừng làm chuyện ngu xuẩn, đừng để ngay cả chút hảo cảm còn xót lại cũng không còn." Khương Tân Nhiễm nói.
Nhưng Cố Nhược không biết làm gì ngoài việc dính chặt lấy nàng.
Để Khương Tân Nhiễm phát hiện ra mình làm chuyện lừa dối nàng, sau đó tất cả những gì cô làm đều bị nàng xem là lừa dối, đây là hậu quả của sự dối trá.
Muốn lấy lòng một người, chỉ có thể dùng sự chân thành đánh đổi, không có đường tắt nào khác.
Cố Nhược đã thông suốt những gì Khương Tân Nhiễm nói, nhưng đã quá muộn rồi.
Hiện tại gặp được Khương Tân Nhiễm cũng đã rất khó khăn, bởi vì cô sợ ấn tượng về mình trong lòng Khương Tân Nhiễm sẽ càng xấu đi.
Nhưng không dính chặt lấy Khương Tân Nhễm thì còn có thể làm thế nào? Trơ mắt nhìn nàng bị kẻ khác cướp đi sao?
Cố Nhược theo dõi, nhìn thấy nàng nói chuyện với người khác, khóe miệng nàng nở một nụ cười lịch sự, trong lòng cô đã phát điên vì ghen tị, năm ngón tay muốn cào lên bàn.
Khương Tân Nhiễm tựa như không nhận ra nàng xinh đẹp biết bao nhiêu, chỉ cần để lộ một nụ cười đã đủ để khiến biết bao người mơ ước, muốn mang nàng giấu đi cũng không được.
Vì vậy cho nên khi Cố Nhược nhìn thấy nàng cười vui vẻ với người khác cũng chỉ có thể bất lực mà âm thầm sợ hãi trong lòng nàng sẽ bị ai đó cướp đi mất.
Điều này cũng chỉ là chuyện sớm muộn, Cố Nhược cũng chẳng thể làm được gì, ngoài việc nhìn Khương Tân Nhiễm bị người khác cướp đi, cô không thể làm gì được.
Vừa nghĩ đến đã thấy đau lòng.....
Khương Tân Nhiễm đã kí thỏa thuận bảo mật thông tin và gia nhập phòng nghiên cứu phát minh, HR đưa nàng đến gặp tổ trưởng hạng mục và giới thiệu nàng là thực tập sinh mới, tổ trưởng không đợi Khương Tân Nhiễm giới thiệu, tự cười trước, "Tôi đã biết cô, một sinh viên giỏi của Lâm Đại, trước đây không lâu, luận văn của cô đã làm cả cộng đồng sinh hóa náo loạn, không tệ, cô nàng này rất có tiềm năng."
Tổ trưởng hạng mục này tên là Lưu Kỳ, Khương Tân Nhiễm trước đây từng nghĩ đó là một người đàn ông trung niên, nghiêm nghị, không ngờ tới là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, cột tóc đuôi ngựa, cô ấy mặc áo blouse trắng, khi nói chuyện toát lên được dáng vẻ của người có chuyên môn và đáng tin cậy, khiến cho sự căng thẳng trong lòng Khương Tân Nhiễm giảm đi không ít.
"Tổ trưởng Lưu, tôi mang người tới cho cô, còn lại cô tự mình sắp xếp." HR cười nói.
Lưu Kỳ gật đầu với HR, "Cô vất vả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!