Chương 39: Báo danh

Cuối cùng, Khương Tân Nhiễm vẫn quyết định rời khỏi căn nhà của Cố Nhược.

Kỳ nghỉ đông không giống như kỳ nghỉ hè, trong kỳ nghỉ hè vẫn có những sinh viên phải đi làm thêm, hoặc là các hoạt động hội nhóm tương đối nhiều. Mà một khi đến kỳ nghỉ đông thì gia đình nào cũng muốn đoàn tụ, cho nên tòa nhà ký túc xá ngày càng vắng vẻ, cuối cùng chỉ có một lác đác vài người ở lại.

Khương Tân Nhiễm là một trong số đó.

Từ năm nhất đại học cho đến nay, cũng đã 6 năm nàng đi học một mình.

Mẹ nàng kết hôn lần thứ hai rồi sinh ra một đứa con trai với người chồng mới, cưng chiều hắn ta như bảo vật, không hề quan tâm tới nàng. Gia đình mới kia mỗi năm tụ tập đều vô cùng náo nhiệt, tất cả anh chị em họ hàng từ tám đời đều sẽ đến, nhưng không ai muốn quan tâm tới đứa con ghẻ không cùng dòng máu như nàng.

Cũng may trường học cân nhắc chu đáo, ký túc xá cho dù là trong kỳ nghỉ đông cũng sẽ không đóng cửa hoàn toàn, căn tin trong suốt kỳ nghỉ cũng sẽ mở một cửa sổ nhỏ để mua đồ ăn, Khương Tân Nhiễm cũng không hẳn là hoàn toàn không có chỗ để đi.

Trong những năm nghỉ lễ trước đây, Khương Tân Nhiễm bận bịu tìm kiếm nhiều công việc bán thời gian để trang trải cuộc sống, không giống năm nay, nàng đã nộp hồ sơ thực tập tại y dược Cố thị, hai ngày trước kỳ nghỉ cô cần tới báo danh tại công ty.

Đêm trước khi vào công ty, mí mắt Khương Tân Nhiễm không ngừng co giật, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì không hay. Xem xét mối quan hệ giữa nàng và Cố Nhược, nàng do dự có nên vào làm việc tại Cố thị hay không. Nàng không thể quyết định được, nên đi tìm Ngải Dĩ Trì để thảo luận. Giờ đây đã khác trước, Ngải Dĩ Trì đã độc thân trở lại, Khương Tân Nhiễm không cần phải né tránh vì sợ Thẩm Chiêu Hạ nữa, vốn là bạn thân lâu năm, hai người lúc nào cũng có thể tìm đến nhau.

Thậm chí tối hôm đó Khương Tân Nhiễm còn ngủ lại trong căn phòng nhỏ của Ngải Dĩ Trì.

"Tiểu Ngải, cậu thấy mình nên đi hay không?" Ăn xong bữa tối, Khương Tân Nhiễm đứng cạnh bồn rửa giúp Ngải Dĩ Trì rửa bát, vẻ mặt ủ rũ thở dài.

"Cậu muốn đi không?" Ngải Dĩ Trì hỏi nàng.

"Đương nhiên là muốn, đó là Cố thị mà! Cậu có biết cơ hội này trong nghề của chúng ta khó khăn đến thế nào không?" Khương Tân Nhiễm không chút nghĩ ngợi nói, nhưng một lúc sau, vai nàng lại buông xuống: "Nhưng Cố Nhược bây giờ là CEO của Cố thị, thật sự đúng là so sánh với người khác thì tức chết mà. Chị ấy bằng tuổi mình, dựa vào đâu mà biến mất sau năm rồi đột nhiên trở thành ông chủ lớn, một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp, trong khi mình vẫn còn đang ngậm đắng làm luận văn, làm việc cho chị ấy..."

Ngải Dĩ Trì mỉm cười, khóe mắt cong lên, "Không phải từ hồi trung học cậu đã quyết tâm đạt giải Nobel sao, làm sao cậu biết không phải Cố Nhược vì muốn cho cậu một nền tảng để thực hiện ước mơ đó nên mới nỗ lực để trở thành CEO? Biết đâu cô ấy chính là vì muốn làm chỗ dựa vững chắc cho cậu, để cậu thoải mái phấn đấu làm được điều mình muốn làm?

"Có thật không?" Tìm Khương Tân Nhiễm đập thình thịch, lời nói của Ngải Dĩ Trì khiến nàng bừng tỉnh, nàng nhận ra từ xưa đến nay nàng chưa từng nghĩ tới phương diện này.

"Đương nhiên thật." Ngải Dĩ Trì khẳng định, "Dựa vào hiểu biết của mình với Cố Nhược, điều này hoàn toàn có thể."

Khương Tân Nhiễm vẫn không tin, khóe miệng kéo lên, "Đừng đùa nữa."

Có thật hay không thì còn ích lợi gì nữa? Nàng và Cố Nhược lần này đã hoàn toàn rạn nứt.

Từ sau khi Khương Tân Nhiễm dọn ra ngoài, Cố Nhược cũng không gửi cho nàng một tin nhắn nào.

Ngải Dĩ Trì thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc phân tích với nàng, "Nếu như cậu chỉ do dự vì Cố Nhược, thì tớ khuyên cậu nhất định phải đi."

"Tại sao?"

"Thứ nhất, chính cậu cũng đã nói, Cố thị là một công ty nổi tiếng trong ngành, bao nhiêu người muốn chen chân vào mà không được. Cậu có được cơ hội này thì nhất định phải nắm chắc, chuyện này đối với sự nghiệp sau này của cậu rất có lợi. Thứ hai, chuyện giữa cậu và Cố Nhược là chuyện cá nhân, mà công việc là công việc, công và tư không thể gộp làm một. Tân Nhiễm, cậu không bao giờ nên từ bỏ sự nghiệp và lý tưởng của mình vì tình cảm cá nhân.

Mình chính là một ví dụ sống về sai lầm đó, cậu nhìn kết cục của mình làm gương đi."

Khương Tân Nhiễm trầm mặc.

Ngải Dĩ Trì trước đây cũng là sinh viên xuất sắc, cô yêu thích văn học cổ điển, nên sau khi thi đại học liền đăng ký vào chuyên ngành Văn sử của đại học Lâm Uyên. Năm nhất cô đạt rất nhiều thành tích ưu tú, từng đoạt giải quốc gia. Sau khi tốt nghiệp, cô có cơ hội ở lại trường tiếp tục đào tạo chuyên sâu, nhưng tiếc rằng nàng vừa tròn 20 tuổi đã bị Thẩm Chiêu Hạ lừa đi kết hôn. Việc học không hoàn thành nên cô tạm nghỉ học, sau đó là bỏ học hẳn.

Nhớ tới việc này, Khương Tân Nhiễm không khỏi thở dài tiếc nuối thay cô.

Năm đó Khương Tân Nhiễm từng khuyên Ngải Dĩ Trì rằng hoàn thành việc học là rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể nhất thời kích động.

Đáng tiếc lúc đó Ngải Dĩ Trì đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc được Thẩm Chiêu Hạ cầu hôn, đầu óc hoàn toàn mơ màng, nói gì cũng không thể khuyên nổi cô.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, trên đời này không có thuốc hối hận.

Ngải Dĩ Trì nói rất đúng, tuyệt đối không nên gộp chung lý tưởng của mình và tình cảm riêng tư lại làm một, công chính là công, tư là tư.

"Được, mình đi!" Khương Tân Nhiễm quyết định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!