Chương 38: Âm mưu

Khương Tân Nhiễm đang chờ Cố Nhược giải thích nhưng vẫn không nhận được.

Cố Nhược đứng đó, không nhìn Khương Tân Nhiễm, lông mi cụp xuống, tầm mắt rơi trên sàn nhà, như thể cô sẵn sàng giải quyết vấn đề này bằng sự thụ động giống như hai lần trước.

Khương Tân Nhiễm cũng không kiên trì lừa mình dối người cùng cô.

Khương Tân Nhiễm không phải người ngang ngược, vô lý. Nàng tin rằng nền tảng của việc ở bên nhau chính là giao tiếp, ít nhất cũng nên thành thật, cho dù có gặp phải khó khăn gì cũng nên chia sẻ để có thể tìm cách giải quyết, nếu không thể giải quyết thì chí ít có thể trút bớt gánh nặng, tìm được sự san sẻ, an ủi từ đối phương.

Vì thế nàng rất không vừa ý thái độ im lặng của Cố Nhược.

Nếu một người trong mối quan hệ từ chối giao tiếp thì mối quan hệ này cũng không cần phải tiếp tục nữa.

Trong phòng im lặng rất lâu.

Khương Tân Nhiễm cảm nhận được rõ ràng dưới đáy lòng nàng đã sớm dâng lên sự bất lực, cảm thấy mệt mỏi tột cùng.

Mặc dù trên danh nghĩa Cố Nhược là đang theo đuổi nàng, nhưng thực tế là chỉ có mình nàng đang nỗ lực vì mối quan hệ của hai người.

Năng lượng của con người là có hạn, tình cảm cũng không thể chỉ một người đơn phương cố gắng, cho dù có khổ cực đến đâu thì đơn giản chỉ cần sự cổ vũ lẫn nhau, nhưng khi sự nỗ lực biến thành mong muốn từ một phía, thì Khương Tân Nhiễm sẽ cùng đồng hành với ai?

Khương Tân Nhiễm khó lòng kiên trì với sự đơn độc như vậy, nàng thật sự mệt mỏi đến mức tuyệt vọng, cũng không muốn tiếp tục nữa.

Cố Nhược mấp máy môi, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Khương Tân Nhiễm nghĩ cô muốn giải thích.

Nhưng cô lại nói: "Nhiễm Nhiễm, em đã nói cho chị một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại được không?"

"Đây chỉ là chút thủ đoạn của chị, tôi biết, chị cũng biết, ngầm hiểu là được rồi, có cần thiết phải nói toạc ra đâu? Vô vị, thật sự vô vị." Khương Tân Nhiễm ôm đầu cười lạnh, "Tôi thừa nhận rằng bản thân đã đánh giá quá cao chính mình, cho rằng nếu mình cho chị một cơ hội thì những chuyện trong quá khứ kia sẽ kết thúc, nhưng thực tế lại không thể vượt qua được.

Chị biết không, cho dù là ở hiện tại, mỗi ngày khi thức giấc tôi đều điên cuồng tìm kiếm hình bóng chị, mãi cho đến khi nhìn thấy chị đang nằm bên cạnh thì trái tim mới có thể nhẹ nhõm được một chút, mỗi một giây một phút đều lo sợ chị sẽ lại biến mất..."

Trong lòng Khương Tân Nhiễm không khỏi chua xót, nói ra chuyện này thì có ích lợi gì? Nàng không khỏi tự khinh thường bản thân một trận.

Vì cái gì mà Cố Nhược có thể không nói câu nào mà rời đi, đến lúc muốn quay lại thì liền có thể quay lại?

Cố Nhược rời đi không phải sáu ngày, cũng không phải sáu tháng, là sáu năm!

Sáu năm nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng Khương Tân Nhiễm mỗi một ngày đều thấp thỏm mong đợi, cố gắng đếm từng ngày từng giờ để cố gắng tự mình vượt qua!

Sự do dự và bất lực lúc đầu càng không cần phải nói, nếu phải đợi đến chết, thì đó cũng coi như một ân sủng với Khương Tân Nhiễm.

Thế nhưng ngọn lửa trong tim nàng chưa bao giờ tắt, ở nơi đó luôn le lói một tia hi vọng mong đợi Cố Nhược sẽ quay trở về.

Khương Tân Nhiễm sống trong thế giới của sự dằn vặt, tra tấn suốt mấy năm qua, nàng đã gần như phát điên.

Nàng không ngừng tự trách bản thân đã làm không tốt trong mối quan hệ của hai người, khiến Cố Nhược tuyệt tình đến mức không nói lời nào đã dứt áo ra đi, hết lần này đến lần khác tự nhận lỗi về mình, dày vò bản thân vô cùng tàn bạo, cuối cùng, nỗi dằn vặt ấy lại trở thành Khương Tân Nhiễm tự coi thường chính bản thân mình.

Khương Tân Nhiễm cho rằng chắc chắn là nàng đã không đủ quan tâm, thường bỏ qua những chi tiết nho nhỏ trong cuộc sống của Cố Nhược, không kịp thời an ủi và hỗ trợ cho cô ấy.

Chắc chắn nàng đã không đủ dịu dàng, thường trêu chọc Cố Nhược, khiến cô ấy không chịu nổi nên bỏ chạy.

Chắc chắn là nàng không giỏi trong việc chăm sóc người khác, dành quá nhiều thời gian cho việc xem mình là trung tâm, phớt lờ cảm xúc của cô ấy...

Nàng khẳng định nhiều đến mức cõi lòng đầy vết thương, tính cách lạc quan đáng tin cậy được hình thành trên người nàng từ nhỏ dường như đã bị phá vỡ hoàn toàn trong sự tra tấn từ nội tâm mỗi khi đêm đen kéo đến.

Suốt thời gian đó, Khương Tân Nhiễm ăn không ngon ngủ không yên. Nàng cao 1 mét 68, nặng 40kg, vào thời điểm gầy nhất, cũng chỉ còn da bọc xương.

Thời gian đó nếu không phải là Ngải Dĩ Trì kiên trì canh chừng nàng, thậm chí còn tự tay đút cơm, ép nàng ăn, có lẽ Khương Tân Nhiễm đã không qua khỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!