Khương Tân Nhiễm bị Cố Nhược ôm vào lòng, lưng nàng đè vào ngực cô, toàn thân nàng không thoải mái, vặn vẹo một chút, bả vai có cảm giác rõ ràng.
Mí mắt nàng chớp chớp, không dám cử động nữa, cứng người tại chỗ.
Cố Nhược đương nhiên cũng cảm giác được, cô không nói gì, chỉ đưa tay từ phía sau ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng, cười nhẹ.
Cô mím môi, tiếng cười nghẹn ngào trong lồng ngực có vẻ nặng nề, đè nén, chạm tới tận tim Khương Tân Nhiễm, khiến nàng rung động.
Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Nhược phun vào tai, nhẹ nhàng mà ẩm ướt, giống như một tầng sương mù, như một con chuồn chuồn lướt nước, như thủy triều, còn có chút ngứa, lông mi Khương Tân Nhiễm run lên, nàng không nhận ra mà theo bản năng rụt cổ lại.
"Em sợ sao?" Cố Nhược ôm nàng, thanh âm mềm mại như trong giấc mơ, nghe rất không chân thực.
Khương Tân Nhiễm thành thật gật đầu: "Có chút."
"Sợ cái gì?" Cố Nhược nhìn chằm chằm vào gáy nàng, thổi nhẹ một hơi.
Trong nháy mắt một mảng đỏ hồng nhỏ lập tức nổi lên trên da nàng, Cố Nhược nhếch môi hài lòng.
Khương Tân Nhiễm muốn trốn, đáng tiếc nàng đang ngồi trên đùi Cố Nhược nên trốn không được.
"Em không biết." Khương Tân Nhiễm nhíu mày, hạ thấp giọng nói, nghe có chút không ổn.
Sợ những điều mình không biết là bản năng tránh những điều không tốt của con người.
Mọi chuyện sắp xảy ra tiếp theo đều là những trải nghiệm Khương Tân Nhiễm chưa từng trải qua trong đời, nàng giống như bước vào một khu rừng rậm trong sương mù, mỗi bước đi là một thế giới hoàn toàn mới, làm sao nàng có thể không sợ hãi?
"Đừng sợ." Cố Nhược ghé sát vào tai nàng, nhàn nhạt mỉm cười, "Chị hướng dẫn em."
Nhưng trong tai Khương Tân Nhiễm giống như sự mê hoặc của một nữ yêu tinh có độc trong rừng sương mù, lơ lửng trong sương, dùng giọng nói quyến rũ để mê hoặc hết các du khách lạc đường.
Khương Tân Nhiễm cắn môi, thấp giọng nói: "Kinh nghiệm của chị nhiều hơn em tới đâu? Có ích gì cho em không?"
Tiếng cười của Cố Nhược vang vọng quanh lỗ tai nàng, "Nhiều hơn em một chút."
Khương Tân Nhiễm không phục, "Tại sao lại hơn em?"
"Chị xem nhiều lắm, cũng học nhiều." Cố Nhược cọ cọ dưới cằm nàng.
Khương Tân Nhiễm đỏ mặt, lúng túng, "Chị học những thứ này làm gì?"
"Sợ làm em đau." Cố Nhược không e dè.
Mặt Khương Tân Nhiễm càng đỏ, "Cũng không phải đánh nhau, làm sao đau được a, chị chuyện bé xé ra to rồi."
Cố Nhược thu lại bóng tối trong mắt và mỉm cười, ý vị sâu xa.
Khương Tân Nhiễm giống như một con thú sơ sinh đã lọt vào bẫy mà hồn nhiên không hề hay biết.
Nàng tự cho là mình biết rất rõ về Cố Nhược, nhưng có lẽ nàng vẫn chưa thật sự hiểu Cố Nhược như nàng nghĩ.
"Em muốn chị ôm em lên giường, hay là muốn ngồi một lúc nữa?" Cố Nhược đưa quyền lựa chọn cho Khương Tân Nhiễm.
"Đều... Đều được."
Cố Nhược không hỏi lại, cô vòng tay qua đầu gối Khương Tân Nhiễm ôm nàng lên.
Hai tay Khương Tân Nhiễm ôm lấy cổ cô, thân thể uốn cong giữa hai cánh tay cô, dẻo dai đến mức khó tin.
Đôi mắt tròn của nàng lúc mở to, ngấn nước, nhìn ẩn ý đầy tình cảm, đáy mắt nàng bây giờ phản chiếu toàn bộ đều là khuôn mặt Cố Nhược.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!