Khương Tân Nhiễm tắm sạch cơ thể mệt mỏi, thoải mái híp mắt thở dài một tiếng, sau đó nàng kéo rèm rồi mở cánh cửa kính bước ra ngoài. Cố Nhược dường như cảm nhận được hơi ẩm của sữa tắm, cau mày, trong mắt có sự chuyển động tối tăm.
Khương Tân Nhiễm nhìn về phía Cố Nhược, không khỏi bật cười: "Chị đang làm gì vậy?"
"Hả?" Cố Nhược thu hồi tầm mắt, hai người nhìn nhau, không chút suy nghĩ nói: "Xử lý email."
"Đó là cách chị xử lý email sao?" Giọng điệu Khương Tân Nhiễm trêu đùa, "Chị có nhìn rõ không?"
Cố Nhược ý thức được nàng đang nói tới điều gì, cúi đầu nhìn, cũng không khỏi mỉm cười.
Cô chỉ lo nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Khương Tân Nhiễm, chăm chú đến mức không nhận ra rằng chiếc laptop trên đùi mình đã rơi sang một bên. Màn hình cũng đã tắt nên có lẽ đã ngưng hoạt động được một lúc.
"Mới vừa đang suy nghĩ chuyện gì đó nên không chú ý." Nhờ khả năng tùy cơ ứng biến của Cố Nhược nên mặt cô vẫn không biến sắc, nhanh chóng tìm lý do bào chữa.
Điều này cũng không sai, lúc nãy thật sự cô đang suy nghĩ về điều gì đó.
Chỉ có điều sự việc trong đầu kia quá mức xinh đẹp và tình tứ, không tiện đi vào chi tiết.
Nếu nói ra, cô chỉ sợ Khương Tân Nhiễm xấu hổ đến mức muốn lập tức trở về thành phố Lâm Uyên.
Khương Tân Nhiễm cũng không quá chú ý, ngáp một cái rồi nói: "Chị đi ngủ sớm đi, em mệt rồi, muốn ngủ trước."
Cả căn phòng có tổng cộng hai gian, gian phòng phía trước gần phòng tắm hơn, giường đó đã bị Cố Nhược chiếm nên Khương Tân Nhiễm mặc định mình sẽ ngủ ở gian phòng bên trong, liền đi thẳng vào.
Hai gian phòng thông nhau và không có cửa, Cố Nhược có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Khương Tân Nhiễm nằm trên giường.
"Ngủ ngon." Khương Tân Nhiễm tắt đèn, nói với Cố Nhược.
"Ngủ ngon." Cố Nhược cũng tắt đèn.
Nhưng sau khi nằm xuống, Khương Tân Nhiễm lại không ngủ được.
Nàng có một chút kỳ quặc, ngủ trong khách sạn không có cảm giác an toàn, rất dễ bị mất ngủ.
Tuy rằng nhà nghỉ này ở sâu trong núi, lại được treo biển "Nhà trọ", không ngang nhiên gọi mình là khách sạn, nhưng trong đầu Khương Tân Nhiễm biết rõ rằng những thuật ngữ này chỉ là những khái niệm được các doanh nghiệp thổi phồng lên trong những năm gần đây, còn bản chất vẫn không thay đổi, đều là khách sạn.
Khi nhận phòng bà chủ nhà đã nói rằng ga trải giường, gối, dép trong phòng đều là đồ mới, đều đã được phơi nắng và khử trùng nhiều lần để đảm bảo sạch sẽ.
Nhưng lý trí biết được và chấp nhận trong lòng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Khương Tân Nhiễm không thể vượt qua được rào cản tâm lý trong lòng.
Nàng tưởng mình có thể chấp nhận được nhưng thực tế đã đập thẳng vào mặt nàng.
Sau khi tắm xong, nàng buồn ngủ đến mức mắt không mở ra được, nhưng ngay khi chạm đầu vào gối, nàng đã tỉnh táo ngay lập tức, giống như một phản ứng căng thẳng đến tự nhiên.
Ngủ không được nên nàng không thể làm gì hơn là nhắm mắt đếm cừu, càng đếm càng tỉnh hơn.
Nàng đổi cách, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đầy sao bên ngoài, rồi lại càng thấy tràn đầy năng lượng hơn nữa.
Ban đêm trong núi rất yên tĩnh, Khương Tân Nhiễm tinh thần hứng khởi tới mức cảm xúc dần trở nên cáu kỉnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang dưới chân tường cũng giống như đang nhảy múa trong đầu nàng.
Bộ não nàng cứ như muốn nổ tung.
Khương Tân Nhiễm gần như kiệt sức.
Nàng liếc nhìn chiếc giường ở gian phòng ngoài.
Cố Nhược nằm bất động, hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!