Chương 34: Treo rèm

Khương Tân Nhiễm lấy quần áo và nhìn vào bức tường kính trong suốt trên cao.

Để bày tỏ sự chu đáo của mình, trước khi cô và nàng đến, bà chủ nhà nghỉ còn đặc biệt dùng giẻ lau một lần từ trong ra ngoài, bức tường được lau đến không còn vết nước nào, trong suốt và sáng bóng.

Vì vậy, cho dù là từ trong ra ngoài hay là từ ngoài vào trong, thì đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Khương Tân Nhiễm nắm chặt quần áo trong tay, nàng mím môi, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Cố Nhược không chút biến sắc nhìn nàng.

Nhìn nàng bất lực đứng ở đằng kia, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, Cố Nhược cúi cằm, khóe môi nở ra một nụ cười khó thấy.

Cô cảm thấy dáng vẻ này của Khương Tân Nhiễm thật sự rất thú vị, nửa muốn trêu chọc nàng, cũng lại thấy nàng quá đáng thương, muốn ra tay giải cứu nàng.

Vào lúc bế tắc, Cố Nhược cố nhịn cười, cô ho khan hai tiếng, dùng vẻ mặt nghiêm túc đề nghị: "Nếu không thì để chị tắm trước nhé?"

Khương Tân Nhiễm như vừa được ân xá, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, "Vậy cũng được ạ".

Cố Nhược làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy quần áo ngủ của mình rồi tiến vào phòng tắm.

Xuyên qua cái cửa đóng kín kia, Khương Tân Nhiễm nhìn thấy rõ ràng từng cử động của Cố Nhược.

Cố Nhược đã cởi chiếc áo sơmi ngoài ra, chỉ còn lại một bộ đồ lót màu đen, bóng lưng vô cùng xinh đẹp.

Nàng nhìn thấy Cố Nhược đưa hai tay qua đầu, cô bắt đầu buộc mái tóc dài lên cao, vài sợi tóc đen cọ lên bả vai trắng như tuyết, khiến cổ họng nàng không tự chủ được, bất giác khô khốc.

Khương Tân Nhiễm đã sống cùng Cố Nhược hai, ba tháng. Trước khi nàng nhận ra, mái tóc của cô đã lặng lẽ dài ra đến thắt lưng và đổ xuống lưng cô tựa như thác nước, khéo léo khoe ra chiếc cổ mềm mại, dưới ánh đèn phản chiếu một luồng sáng trắng, tinh tế và bóng loáng hệt như một dải lụa chất lượng cao.

Tim Khương Tân Nhiễm đập thình thịch.

Nàng thấy Cố Nhược như không xem ai ra gì, hai tay đan nhau, nắm lấy vạt áo lót, làm hành động chuẩn bị kéo lên trên—

Mi mắt Khương Tân Nhiễm run lên một cái, gấp gáp nắm lấy quần áo trên ngực, hỏi cô: "Em đi xuống mua đồ uống trước, chị tắm xong thì gọi em!"

Sau đó nàng gần như chạy trốn, lẻn ra ngoài phòng cho khách, đóng chặt cửa lại và nhốt mình vào trong. Hơi nóng dần tỏa ra từ cổ áo khiến đầu của nàng dường như bốc khói.

Cố Nhược nghe thấy tiếng chân Khương Tân Nhiễm bước xuống lầu, cô không nhịn được nữa mà dựa đầu vào tường, phát ra tiếng cười trầm thấp khiến hai vai đều run lên...

Khương Tân Nhiễm ở dưới lầu một lúc lâu, mua hai chai nước và ngồi nói chuyện với vợ chồng ông chủ nhà nghỉ một lúc.

"Ở đây phong cảnh hữu tình, tại sao lại không có người đến? Tiếc là con không có thời gian, nếu có cơ hội thì để con ở đây cả đời, con cũng bằng lòng."

"Phong cảnh hữu tình thì có ích gì." Ông chủ ngoài năm mươi phàn nàn. Ông đúng là một người nông dân đích thực, làn da ngăm đen, tay chân thô ráp, tay phải cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút.

Bà chủ ngồi một bên nghe được chồng mình ở trước mặt một cô gái nói lời th* t*c, đôi mày nhíu lại, tát ông ta một cái: "Trước mặt Khương tiểu thư, ông làm ơn nói chuyện lễ độ đi."

Bà chủ lúc còn trẻ nổi tiếng trong thôn là một tiểu hồ tiêu, xinh đẹp, mạnh mẽ, người đàn ông nào muốn trêu chọc bà thì bà đều có thể chống nạnh cau mày, la mắng người ta đến mức đầu muốn rút vào bụng, sau đó lúc cưới ông chủ này cũng luôn là người mạnh hơn, mặc kệ trong ngoài, bà vẫn là người lãnh đạo.

Ngoài ra bà còn khôn khéo, có tầm nhìn xa, cho dù vất vả lo liệu cho cuộc sống nhưng vẫn biết giáo dục đời sau, sau nên ông chủ này cũng rất vui vẻ nghe lời bà.

Nàng nói chuyện một hồi, ông chủ đột nhiên mềm giọng đi rất nhiều, giải thích với Khương Tân Nhiễm: "Chỉ có điều phong cảnh đẹp mà không có sự tuyên truyền tốt, nên người khác cũng không biết a, bây giờ tuy có rượu thơm nhưng lại sợ ngõ nhỏ sâu, a, khó quá..."

"Có người đến cũng tốt, mà lúc không có người cũng tốt a, tôi cùng ông ấy còn vui vẻ thoải mái đây." Bà chủ là người có tư tưởng rộng rãi, cởi mở. "Luôn có mặt tốt trong mọi chuyện, đúng không Khương tiểu thư?"

"A dì, dì đừng khách khí, cứ gọi con là tiểu Khương là được." Khương Tân Nhiễm cười đáp lời bà.

Ba người lại trò chuyện một hồi, sau đó bà chủ nhiệt tình đề xuất kế hoạch du lịch ngày mai cho Khương Tân Nhiễm, "Ở đây có thứ mà những nơi khác không có, đó là trên núi có rất nhiều trái cây dại! Mà rất ngọt, các cô gặp thì nhớ hái nhé. À nhân tiện, trên núi cũng có thác tự nhiên, bên dưới thác có một hồ nước nhỏ trong vắt, đi bơi vào buổi trưa nắng đẹp khỏi phải nói!"

Bà chủ nói không dừng lại được, khiến Khương Tân Nhiễm càng nghe càng buồn ngủ, cuối cùng mất đi ý thức mà nhịn không nổi, nàng mở miệng ra muốn ngáp một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!