Sắc mặt Cố Nhược đột nhiên sáng lên: "Vậy là em muốn đi?"
"Đương nhiên, ai lại không muốn ra ngoài chơi?" Khương Tân Nhiễm ra vẻ mặt nghịch ngợm nhìn cô, "Em đã chờ mong lâu rồi, tưởng chị quên, hóa ra là tạo bất ngờ cho em a..."
Nàng kéo dài từ "bất ngờ" một cách khiêu khích, mang theo ý tứ sâu xa như chế nhạo, nhìn Cố Nhược chớp chớp mắt, "Chỉ là người khác tạo bất ngờ thì đều có ẩn ý nào đó, tới nơi mới nói ra, mà chị thì chưa tới đã khai, em chuẩn bị tâm lý hết rồi, còn chỗ nào là bất ngờ a?"
Cố Nhược lúng túng, không nói nên lời trong giây lát, có vẻ xấu hổ.
Khương Tân Nhiễm vốn đã cười thầm trong lòng, đắc ý nghĩ mình thường xuyên bị người này trêu chọc, mỗi lần bị cô dùng hành động hay lời nói đùa giỡn thì mặt mũi nàng đều đỏ bừng, một lời cũng không nói được, tuy nàng cũng nghĩ tới cách để phản lại cô, ví dụ như mặt dày hơn rồi tạm thời gác lại cảm giác xấu hổ trong lòng mà mở miệng đùa giỡn trở lại, nhưng Cố Nhược người này đã tu luyện bên ngoài 6 năm, nhất định da mặt đã dày như tường sắt, nên cuối cùng người xấu hổ không nói nên lời lại là Khương Tân Nhiễm.
Lần này cuối cùng nàng cũng hiểu ra Cố Nhược xấu hổ ở đâu, nên không chê cười cô được.
Khương Tân Nhiễm giả vờ ho hai lần, vẻ mặt nghiêm túc trông như một ông già, khoanh tay, bắt chéo đầu gối nói: "Cố Nhược, sao chị ngốc vậy a, thậm chí còn không biết chuẩn bị bất ngờ."
Cố Nhược nghe nàng nói rồi nhìn vẻ mặt của nàng như vậy khiến cô thật sự cho rằng việc mình làm khiến nàng không hài lòng, trong lòng trở nên chán nản.
Nhiễm Nhiễm nói đúng, sao cô lại ngu ngốc tới mức không chuẩn bị được một điều bất ngờ cơ chứ?
Kỳ thực Cố Nhược đã cùng Khương Tân Nhiễm lên kế hoạch cho chuyến đi này từ rất lâu rồi. Khương Tân Nhiễm đã kết thúc môn thi cuối cùng vào buổi chiều thứ sáu, thứ hai tuần sau nàng còn phải đến trường nên chỉ thích hợp đi một chuyến ngắn ngày, điểm đến không nên quá xa.
Cố Nhược đã tìm kiếm khắp nơi để xem những địa điểm vui chơi xung quanh Lâm Uyên, những nơi đông người tương tự như các công viên trò chơi, hay kể cả những nơi yên tĩnh sang trọng.
Sau đó trong lúc nàng vô tình nhìn thấy Cố Nhược đang tìm kiếm nơi đi du lịch, liền cười nhắc nhở cô: "Cố tổng, ngài tìm chỉ dẫn trên mạng thì đương nhiên chỉ tìm được những quảng cáo thương mại, muốn tìm nơi chơi vui thì phải hỏi người địa phương."
Cố Nhược nghe thấy có lý, liền nói: "Chị nhớ em chính là người Lâm Uyên đúng không?"
"Vậy em có thể coi là người thích hợp."
Người trợ lý đã theo Cố Nhược được một thời gian ngắn vẫn luôn cho rằng Cố Nhược là một kẻ điên không quan tâm đến chuyện đời thường, bị công việc ám ảnh, nhưng gần đây vẻ mặt Cố Nhược rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều, tâm tình cô luôn vui vẻ. Có một lần khi đang giao tài liệu cho Cố tổng, hình như anh ta thấy cô đang cười. Khóe môi dù chỉ hơi cong một chút, nhưng cũng đủ để khiến người ta sốc rồi — phải biết khóe miệng của Cố tổng là luôn luôn cong xuống dưới!
Quan tâm tới những lời đồn thổi về cuộc sống riêng tư của sếp mình luôn là bản chất của mỗi trợ lý, Cố Nhược không thân thiện giống những ông chủ khác, cô không bao giờ giao tiếp với anh ta chuyện gì khác ngoài công việc. Trợ lý tuy rằng thông minh, nhưng anh ta cũng tràn ngập lòng hiếu kỳ rằng — một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đối phương phải ưu tú đến mức nào mới bắt được cô?
Mãi cho đến khi trợ lý nhìn thấy một người trong văn phòng Cố Nhược.
Là một người phụ nữ.
Trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, ngũ quan thanh tú, ngay thẳng, đôi mắt tròn xinh đẹp như con suối trong vắt, lại giống như một chú nai con vừa ra đời, sáng sủa và ướt át, phi thường sạch sẽ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng làm người khác ấn tượng sâu đậm.
Giọng nói của nàng cũng êm tai dễ nghe.
Trợ lý luôn mơ mộng về hạng người gì mới có thể xứng đáng với ông chủ của mình, thế nhưng do tư duy hạn chế nên anh ta luôn để mắt đến đàn ông.
Nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng hắn đưa ra kết luận: Không có người đàn ông nào xứng đáng với Cố tổng!
Cho đến khoảnh khắc hắn nhìn thấy Khương Tân Nhiễm, trợ lý mới như được khai sáng, đầu óc chợt tỉnh táo.
Hóa ra đây là đối tượng của Cố tổng.
Người phụ nữ trong sáng và xinh đẹp này quả thực là xứng đôi với cô!
Một cặp người đẹp chỉ cần đứng bên nhau đã tạo nên một bức tranh, tương tác một chút là đẹp hơn cả hình ảnh trong phim rồi.
Hơn nữa, ánh mắt Cố Nhược nhìn Khương Tân Nhiễm kìa, ôi, thật sự khiến người ta muốn chết chìm trong đó.
Là một cấp dưới tận tâm, trợ lý nên làm mọi cách để ông chủ hạnh phúc, bao gồm cả bày mưu tính kế!
Đương nhiên đây cũng là một cơ hội tốt để nịnh nọt ông chủ...
Thế là trợ lý nhanh chóng nắm bắt điểm thích hợp mà nói với Cố Nhược: "Cố tổng, quê tôi ở một ngôi làng thuộc Lâm Uyên, ngôi làng đó nằm trên núi và có nhiều sản vật, có suối, thác nước tự nhiên, chỉ có điều do người dân quê không biết quảng bá nên dù cũng có khách du lịch nhưng ít người chịu đi... Có lẽ là điều kiện chỗ ở hơi thô sơ, nhưng phong cảnh và khả năng đi du lịch tuyệt đối đỉnh cao!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!