Sau đó Cố Nhược giải thích rõ ràng, vốn là từ rạng sáng hôm đưa Khương Tân Nhiễm về nhà thì cô đã chuẩn bị kỹ càng các loại đồ dùng cần thiết cho nàng rồi.
Không chỉ có q**n l*t, còn có khăn mặt, khăn tắm, dép, bàn chải đánh răng v.v, bao gồm đồ ngủ, quần áo bốn mùa, các loại giày và còn có váy cho những dịp trang trọng.
Cô chuẩn bị vô cùng chu đáo, cho dù ngày đó Khương Tân Nhiễm không mang theo gì nhưng trực tiếp dọn đến vẫn được.
Sau này vì Khương Tân Nhiễm mang theo đồ của mình đi nên những thứ Cố Nhược mua đều không cần thiết, liền cất đi.
Lời giải thích này khiến Khương Tân Nhiễm dễ chấp nhận hơn, sắc mặt nàng dịu đi, lại cau mày nói: "Chị không có gu thẩm mỹ lắm, sao lại mua cho em màu hồng nhạt?"
"Lúc chị mua thì nghĩ em mặc màu này sẽ rất hợp."
Khương Tân Nhiễm mặt đột nhiên đỏ bừng nói không ra lời, âm thầm nghĩ, có lẽ nàng đã hiểu lầm Cố Nhược rồi.
Thực sự có một số suy nghĩ khó chịu không diễn tả được đang tích tụ trong lòng nàng.....
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Bài báo đầu tiên của Khương Tân Nhiễm với tư cách là tác giả đã được xuất bản thành công trên một tạp chí quốc tế hàng đầu, vì họ đang nghiên cứu một loại virus viêm gan mới vừa được phát hiện nên mỗi chi tiết đều là những tiến bộ to lớn liên quan tới kiến thức chuyên sâu về loại virus này. Luận văn của Khương Tân Nhiễm ghi chép một loại chất hữu cơ có thể ức chế hiệu quả tốc độ phân cắt của loại virus này và cơ chế hoạt động chi tiết của nó.
Số liệu của thí nghiệm rất thực tế, khi đăng đã khiến không ít người trong ngành náo loạn, đã có nhiều trường đại học hàng đầu quăng cành ô
-liu cho nàng, hỏi nàng có sẵn sàng tiếp tục học hay không, ngoài ra còn có nhiều thư mời nàng đi giao lưu.
"Cố Nhược, bây giờ em đã trở thành người nổi tiếng rồi." Khương Tân Nhiễm chân trần ngồi trên ghế salon, nhìn những email được nhét vào hộp thư như bông tuyết, vẻ mặt rất đắc ý.
Thật ra kết quả nghiên cứu thuộc loại lĩnh vực chuyên môn này, trừ khi đã đạt đến trình độ có thể đoạt giải Nobel, nếu không sẽ rất khó gây được ấn tượng trong mắt công chúng, cho dù Khương Tân Nhiễm có vui vẻ thì cũng chỉ là gây xôn xao trong giới nội bộ, không gây được ấn tượng gì trong mắt công chúng.
Mọi người vẫn là yêu thích xem cuộc sống gia đình của những minh tinh trên màn ảnh, nếu như có tin tức về việc ly hôn hay đổ vỡ chuyện tình cảm thì càng nói chuyện say sưa hơn.
Sau khi bài báo được phát, việc nghiên cứu giai đoạn này tạm thời kết thúc, tất cả những gì nàng phải làm là đến lớp đều đặn và ôn tập cho thi cuối kỳ. Mục tiêu của Khương Tân Nhiễm là lấy được học bổng quốc gia nên những ngày trong tuần thi cuối kỳ còn bận rộn hơn mọi khi nàng ở trong phòng thí nghiệm, ngay cả kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán cũng phải trải qua mấy đêm trong thư viện và phòng học, khuôn mặt nàng gầy đi và có chút mất dáng.
Khương Tân Nhiễm trong sự nghiệp chỉ có thể dựa vào chính mình, Cố Nhược cũng không giúp được, chỉ ở cạnh lo lắng cho nàng, mỗi ngày đều phải dùng các phương thức khác nhau nấu một ít thức ăn bổ dưỡng cho Khương Tân Nhiễm tránh để nàng kiệt sức vì kỳ thi cuối kỳ.
Cố Nhược hỏi rõ về thời gian thi môn học cuối cùng của Khương Tân Nhiễm, sắp xếp trước lịch trình của cô, dành cả ngày để đưa nàng đến trường thi rồi đợi nàng ở ngoài phòng thi.
Khi Khương Tân Nhiễm thi xong và rời khỏi phòng thi thì nàng lập tức thấy Cố Nhược đang đứng ở giảng đường, mỉm cười chờ đợi nàng.
Đôi mắt uể oải của Khương Tân Nhiễm đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.
Cố Nhược tự nhiên mà mở rộng vòng tay.
Khương Tân Nhiễm trong mắt chỉ nhìn thấy Cố Nhược, nhất thời quên mất mình đang ở đâu mà cũng dang rộng vòng tay, vui vẻ đi về phía Cố Nhược rồi nhảy lên người cô, được Cố Nhược ôm vào lòng.
Rất giống với cảnh tượng cuối kỳ thi đại học xảy ra lần nữa.
Trong lúc bàng hoàng, Khương Tân Nhiễm có loại ảo giác rằng Cố Nhược vẫn luôn ở bên nàng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ rời đi.
Cho nên trong nháy mắt nàng câu lấy cổ Cố Nhược, hốc mắt Khương Tân Nhiễm liền ươn ướt.
Không nỡ buông tay.
Những thí sinh khác thi cùng lúc lần lượt đi ra khỏi giảng đường, nhìn họ ôm nhau như thế này ở nơi công cộng đều liếc mắt qua, mấy kẻ tò mò còn huýt sáo.
Khương Tân Nhiễm lúc này mới ý thức được chính mình không đúng chỗ, mặt đỏ tới mang tai vỗ vỗ vai Cố Nhược, nói vào tai cô: "Chạy mau."
Sau đó nàng nắm tay Cố Nhược chạy về hướng cô đỗ xe.
Cố Nhược mỉm cười khoan dung, đi theo lực kéo của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!