Cố Nhược nghe được câu này bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, trái tim thình thịch nhảy lên, lòng bàn tay cô cũng phát nóng.
"Muốn..." Trong mắt cô hiện lên cảm xúc mãnh liệt, chỉ nói ra một chữ, tiếng cũng khô khốc khàn khàn.
Cô đang định ôm lấy Khương Tân Nhiễm rồi hôn nàng thì mắt Khương Tân Nhiễm chợt lóe một tia sáng giảo hoạt, trong nháy mắt nàng xoay người tuột ra khỏi vòng tay cô.
Cố Nhược xoay người lại, chỉ thấy Khương Tân Nhiễm đứng ở sau lưng cô đang nâng cằm nhìn cô khẽ mỉm cười.
"Vậy chị từ từ muốn đi."
Cố Nhược: "..."
Những cảm xúc nóng bỏng khó diễn tả đều bị chặn lại trong lồng ngực, có cảm giác tắc nghẽn mạnh mẽ, có tiếng la hét và quay cuồng liều lĩnh muốn lao ra ngoài, Cố Nhược nhìn Khương Tân Nhiễm thật sâu, trán cô chợt nhức nhối.
Đôi mắt dã thú thoạt nhìn như đã đói khát từ lâu trong đêm tối khóa chặt vào bữa tiệc lớn hiếm thấy, Khương Tân Nhiễm bị cô nhìn tới mức trong lòng bồn chồn, bước chân theo bản năng mà lui về phía sau.
Một chân nàng bất chợt trượt đi, nàng mất cân bằng rồi toàn thân ngửa ra sau.
"Cẩn thận!" Trái tim Cố Nhược trong nháy mắt thắt lại, cô không quan tâm mình có đau hay không mà lao về phía trước rồi ôm Khương Tân Nhiễm vào lòng.
Họ đứng trên sân cỏ ven hồ, hướng Khương Tân Nhiễm nhìn lên có một tảng đá cảnh rất lớn, góc cạnh sắc bén, nếu đụng phải chắc sẽ vỡ đầu.
Cố Nhược dưới tình thế cấp bách không khống chế được lực tay mình nên kéo Khương Tân Nhiễm đến đau đớn, cuối cùng nàng cũng không ngửa người ra sau nữa, nhưng lại không khống chế được mình nghiêng về phía trước, chóp mũi nàng dập thẳng vào ngực Cố Nhược.
Cũng may là vừa thơm vừa mềm mại, không đau một chút nào.
Cố Nhược khẽ kêu một tiếng.
Khu vực đó là nơi dễ bị tổn thương, tuy có miếng bọt biển làm đệm nhưng cũng chỉ là một lớp mỏng manh, chỉ là có còn hơn không thôi, mũi Khương Tân Nhiễm rất cao lại đập lên, không đau mới là lạ.
"Thật xin lỗi." Khương Tân Nhiễm vội vàng đứng vững, vuốt mũi mình lúng túng xin lỗi một tiếng, nhìn Cố Nhược cau mày chịu đựng, nàng cảm thấy thú vị, không khỏi che miệng bật cười.
"Cười cái gì?" Cố Nhược xoa xoa ngực, lông mày có chút rũ xuống.
"Hóa ra chị cũng biết đau."
Cố Nhược càng bất đắc dĩ, lông mày cũng dường như cụp xuống thêm, cười khổ: "Chị cũng không phải người sắt."
"Vậy sao chị không kêu lên?" Khương Tân Nhiễm nhướng mày nhìn cô.
Cố Nhược cúi đầu cười nhẹ một tiếng, ôm ngực, cô phối hợp mà cau mày đáp lại, khô khốc kêu đau: "Nhiễm Nhiễm, chị đau quá a..."
Khương Tân Nhiễm như phát hiện một thế giới mới, trong lòng hưng phấn kích động đến mức suýt nhảy lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt hơi cau mày của Cố Nhược.
Nàng không phải cười trên sự đau khổ của người khác, mà là trong lòng thực sự vui vẻ.
Hóa ra Cố Nhược c*̃ng chỉ là một người bình thường, bị thương sẽ thấy đau, cô cũng có thể cảm thấy đau đớn, cũng sẽ kêu đau — mặc dù tiếng kêu có chút qua loa cho xong.
Đây là một chuyện tốt.
Khương Tân Nhiễm không muốn Cố Nhược chôn tất cả ở trong lòng. Thân thể nhiều gánh nặng sẽ căng thẳng, sinh bệnh, nghiêm trọng thì còn có thể tàn tật, tử vong. Tương tự như vậy, bệnh tâm lý cũng có thể xảy ra khi gánh nặng đè lên trái tim vượt quá khả năng chịu đựng của mình.
Thân thể gặp vấn đề thì mình có thể cảm giác được, nhưng nếu trái tim không ổn thì không dễ dàng nhận ra, khó điều trị hơn vết thương trên cơ thể rất nhiều, thậm chí không thể kê đơn thuốc phù hợp.
Vì thế hãy thỉnh thoảng trút bỏ cảm xúc và gánh nặng trong lòng mình ra.
Con người đã phát triển khả năng khóc và tức giận, không phải dùng để nhẫn nhịn, mà là dùng để bài tiết chất thải do cảm xúc tạo ra, chỉ có điều xã hội hóa quá mức đã làm sai lệch một số cảm xúc, như thể khóc là một điều đáng xấu hổ, người mạnh mẽ không nên khóc.
Điều này không đúng, Khương Tân Nhiễm thà nhìn thấy Cố Nhược sẽ khóc, sẽ kêu đau, sẽ nói ra nỗi đau của mình, còn hơn là thấy cô cứ giữ trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!