Cố Nhược ôm lấy Khương Tân Nhiễm từ phía sau rồi nắm lấy cổ tay nàng, Khương Tân Nhiễm không thể động đậy, chỉ có thể gối lên bả vai cô, cảm nhận hô hấp của cô từ gáy đến cổ nàng.
Đầu tháng 11 ở Lâm Uyên thời tiết còn nóng bức, Khương Tân Nhiễm chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, hơi nóng từ sau tai nàng lấy cổ làm trung gian, rất dễ dàng xuyên qua xương quai xanh của nàng thổi vào trong trái tim.
Hơi ấm ấy khiến vai Khương Tân Nhiễm bất giác co lại.
Khương Tân Nhiễm định tiến lên một bước thì bị Cố Nhược vòng tay ôm lấy eo nàng.
"Cố Nhược, đừng làm như vậy." Khương Tân Nhiễm dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay Cố Nhược.
"Thỏa thuận không nói điều này là không được phép." Ngực Cố Nhược đè sau lưng nàng.
Tiếng cười không cần xuyên qua không khí mà trực tiếp dọc theo áo nàng, đánh thẳng vào trái tim nàng.
Tiếng ầm ầm còn to hơn tiếng sấm chói tai trong cơn mưa mùa hè.
Khương Tân Nhiễm trong lòng cô chấn động đến tê rần, dưới chân nàng mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt khỏi vòng tay cô.
Cố Nhược vươn hai ngón tay ra thuận thế móc vào cổ áo Khương Tân Nhiễm rồi kéo ra một chút.
Khương Tân Nhiễm nắm lấy cổ tay cô, ngăn lại động tác của cô, "Không được!"
"Nhiễm Nhiễm." Cố Nhược vốn muốn cắn chóp tai nàng nhưng nhớ tới mảng giấy mình đã ký tên nên cô dừng một chút, nhẹ nhàng đặt môi lên thái dương nàng. "Cho chị đi."
"Không được..." Khương Tân Nhiễm dùng một tia lý trí hiếm hoi còn sót lại, không chịu buông bỏ lời mình đã nói.
"Chỉ thấy thương chị." Cố Nhược thấp giọng nhẹ nhàng tựa như cầu xin, "Chị muốn em đến xương cốt cũng đau nhức rồi."
Khương Tân Nhiễm sợ nếu tiếp tục bị cô mê hoặc thì sợi dây căng thẳng trong lòng nàng sẽ lập tức đứt gãy, nàng nhắm mắt, dùng sức kéo cánh tay của mình ra rồi từ khe hở chạy ra ngoài, đột nhiên thoát ra rất xa.
Mặt nàng đỏ bừng, lồng ngực cũng liên tục phập phồng, đôi mắt ngấn nước kiều diễm khiến trái tim Cố Nhược oi bức.
Cố Nhược kìm nén trái tim nóng bỏng, bất đắc dĩ mà nhíu đôi lông mày mỏng xinh đẹp nhìn nàng.
Khương Tân Nhiễm có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của cô có ngọn lửa u ám.
Cố Nhược tặc lưỡi, mở rộng vòng tay muốn quay lại quá khứ.
Khương Tân Nhiễm cảm giác mình dựng tóc gáy, nàng không dám để cô tới gần liền duỗi tay chặn cô lại, lòng bàn tay hướng về phía cô, ra hiệu cô không được đến gần.
Mạch máu trên thái dương Khương Tân Nhiễm khẽ giật lên khiến đầu óc nàng đau nhức.
Muốn nhẫn tâm đẩy Cố Nhược ra cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu Cố Nhược ôm chặt nàng thì Khương Tân Nhiễm không chắc mình có đủ nghị lực để từ chối cô lần thứ hai hay không.
Với sự kháng cự mãnh liệt như vậy, Cố Nhược không muốn ép buộc nàng nên cô đành hậm hực mà thu tay lại, chuyển sang tư thế ôm tay trước ngực.
"Lúc nào thì mới được?" Cố Nhược cười khổ, "Nhiễm Nhiễm, dù sao em cũng phải cho chị một chút hy vọng, chị có lòng tin thì mới có thể tiếp tục kiên trì."
Không có thời gian chính xác mà cứ mãi bị cự tuyệt, thì Cố Nhược sớm muộn sẽ có ngày giống như toàn tuyến sụp đổ, quân lính tan rã.
Lúc đó sẽ chỉ làm Khương Tân Nhiễm càng thêm sợ hãi.
Vẫn chưa ở bên nhau mà đã bắt đầu nói về chuyện như vậy, Cố Nhược thì mặt không đỏ tim không đập nhưng Khương Tân Nhiễm trong lòng lại âm thầm xấu hổ, nhiệt độ trên mặt nàng tăng vọt, "Ít nhất phải chờ đến lúc hai ta chính thức xác nhận mối quan hệ sau này đi. Chị còn chưa bắt đầu theo đuổi em, bây giờ đầu óc chỉ nghĩ tới làm chuyện như vậy sao?"
Đâu chỉ mỗi bây giờ.
Cố Nhược rũ mắt, trong lòng thầm nghĩ, chị muốn việc này 6 năm rồi.
Cô cau mày, thở dài: "Chị khả năng không nhịn được lâu như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!